Nhưng vào một ngày nọ, R đang cầu nguyện ở hang cầu nguyện Darit-gol thì mẹ R tìm đến. Vì R đã không về nhà trong một thời gian dài nên mẹ lo lắng là R đã chết ở đâu đó trong mùa đông tuyết chất đống lên, vì mẹ không thể đi đến núi Daedun, và tiếp tục lo lắng nên đã gói theo cơm và nước nóng đến hang động này. R đang cầu nguyện nhưng ai đó gọi R ở bên ngoài hang, R im lặng lắng nghe thử thì đó là tiếng của mẹ R.
R đã nói là mình đang cầu nguyện nên mẹ đừng vào. Mẹ R nói mẹ đem theo đồ ăn đến nên con hãy ăn rồi làm, R nói là tuyệt đối con không ăn nên mẹ hãy mang đi đi. Dù thế mẹ R cũng đi vào, R ném đá làm cho mẹ không vào được. Bởi vì hang động nguy hiểm và lúc đó rất hiểm trở. Dù thế, mẹ R cũng vui vì R còn sống và dù R ném đá thì mẹ R cũng đi xuống hang. R nói là không ăn cơm mà sẽ chỉ uống nước thôi. R nói bây giờ R đang kiêng ăn, tuyệt thực nên nếu ăn cái này thì R phải bắt đầu lại. R nói R đang làm được một tuần nên nếu đột nhiên ăn thức ăn thì sẽ chết nên mẹ hãy mang cơm về, R chỉ nhận ấm nước thôi.
Mẹ R nói là “Con hãy về nhà cầu nguyện đi. Vì là mùa đông nên không làm nông, con có thể làm mà không cần để ý đến bố và các anh em.” R nói dù vậy thì ở nhà cũng không có hoàn cảnh mà R có thể cầu nguyện liên tục trong mấy tiếng hay cầu nguyện suốt cả ngày nên R thích ở lại đây. Và R nói nếu mẹ nói với anh em hay bố là R ở đây thì các anh em không hiểu và lại đến theo, nếu vậy thì R phải đi đến nơi lạnh lẽo ở núi Daedun nên mẹ đừng nói với ai. Mẹ R nói là sẽ làm như thế. R cũng nói với mẹ nếu R đang cầu nguyện mà bị đói sắp chết thì R sẽ âm thầm về nhà ăn cơm rồi lên lại nên mẹ đừng lo lắng mà hãy đi về nhà. Lúc đó là lúc mẹ R còn trẻ và R còn nhỏ. R nói nếu mẹ tìm đến nữa thì R sẽ bỏ đi đến nơi không tốt và lạnh lẽo hơn, nên mẹ R nói sẽ không đến nữa rồi mẹ để lại nước cho R và đi.