Trái đất tượng trưng cho tất cả thể sự sống, tất cả mọi người ở mọi tôn giáo, ĐCT thu nhỏ khối địa cầu đó và cho R nhìn thấy như là một người phụ nữ. R nhận biết chắc chắn là dù thích hay ghét thì cũng phải chọn hết cả thân thể của người bạn đời, dẫn theo và sống cùng, thì ĐCT có Ý muốn cho sự cứu độ và đã chọn tất cả mọi người. ĐCT đã chọn tất cả nhân loại này giống như một người nam chọn một người nữ, để tất cả con người ở trên trái đất này tin vào ĐCT và Đấng Mê-si-a, nhận sự cứu độ, sống tận hưởng thiên đàng trên trái đất, nên dù là người tin ĐCT hay người không tin ĐCT thì ĐCT cũng yêu thương tất cả họ. Sau khi nhận biết shimjung đó của ĐCT, R nhận biết là ‘Việc cứu độ tất cả mọi người trên trái đất này là Ý muốn của ĐCT!’ Hơn nữa, R cũng nhớ đến Lời Chúa KT. Trong 2 Phê-rơ chương 3 câu 89 có nói “ĐCT mong muốn tất cả mọi người ăn năn và đạt được sự cứu độ trong khi chờ đợi ngàn năm giống như một ngày.” Trong lúc cầu nguyện lần thứ hai, ĐCT cho R nhìn thấy cây hồng. Có một học sinh sống ở Seoul khi được nghỉ hè về chơi nhà bạn ở Cheong-ju, ở đó có nhiều trái hồng. Người bạn ở Cheong-ju cho người bạn ở Seoul trái hồng, người đó tưởng là trái hồng chát nên nói là chát thì làm sao ăn được. Nhưng người bạn ở Cheong-ju nói là “Lẽ nào tôi cho bạn trái chát? Trước tiên cứ ăn thử đi.” Người bạn kia ăn thử thì thấy rất ngọt. Vì người bạn ở Seoul thích, nên người bạn ở Cheong-ju nói là “R sẽ cho bạn mấy cây hồng nên R hãy mang về trồng. Khoảng 3 năm sau sẽ có trái, R hãy chăm sóc cây hồng chăm chỉ.” Người bạn ở Seoul hỏi “Trong số những cây này thì nhánh nào sẽ cho trái ngọt?” Người bạn ở Cheong-ju trả lời là “Không biết cây nào sẽ cho trái tốt nên R hãy vô điều kiện chăm sóc hết tất cả các cây đi.” Người bạn ở Seoul mang mấy cây hồng về nhà trồng, chăm chỉ tưới nước và chăm sóc cây. ĐCT cho R nhìn thấy là giống như thế, chủ nhân đổ tình yêu thương và chăm sóc cây từ nhánh đến gốc dù là cây có ra trái hay không, khi đến mùa thu và cây ra trái thì chỉ hái những trái đó thôi. ĐCT nói giống như cái cây, con người cũng vậy, tất cả họ nhận tình yêu thương của ĐCT, nhưng ĐCT thì chọn người dân kết trái trong số đó. Khi R hỏi là dù con người đã được chọn nhưng liệu có người không tin ĐCT và Đấng Mê-si-a đến cuối cùng và phá sản đức tin không, thì ĐCT làm cho R nhận biết là “Tùy theo con người làm phần trách nhiệm tin ĐCT thông qua Đấng Mê-si-a hay không mà sự cứu độ của mỗi người được quyết định.” Lúc này, R nhận cảm động trong tấm lòng nên đốt nến lên ngay và đọc KT. ĐCT làm cho R đọc 2 Tê-sa-lô-ni-ca chương 2 câu 1317 ‘tất cả phải cảm tạ ĐCT vì ĐCT đã chọn anh chị em từ ban đầu để được cứu rỗi nhờ Thánh Linh thánh hóa và nhờ tin chân lý.’ Đó là Lời Chúa KT mà nói là ĐCT kêu gọi con người đến bằng Phúc Âm và làm cho con người đến trước Đấng Christ. Nếu giải thích câu KT này, thì đó là Lời Chúa nói ĐCT chọn tất cả con người từ ban đầu để tất cả con người đều được cứu độ, làm cho họ đến trước Đấng Mê-si-a bằng Lời Chúa sự sống của thời đại đó, làm cho họ cảm động, thánh hóa họ, làm cho họ được cứu độ bằng cách tin chân lý và hành động. Đây cũng là nội dung mà ĐCT và ĐCT làm cho R nhận biết trước đó thông qua thầy Phao-lô. ĐCT làm cho R nhận biết chắc chắn là ĐCT đã tiền định hết, nhưng ĐCT làm lịch sử để con người nghe Lời Chúa Phúc Âm, phải tin chân lý đó và hành động thì mới nhận sự cứu độ. Chính vì thế, trong Công vụ chương 16 câu 31 có nói “Hãy tin Chúa Giê-su. Nếu thế thì ông và gia đình ông sẽ được cứu.” Ma-thi-ơ chương 7 câu 7 có nói là “Hãy xin. Hãy tìm. Hãy gõ cửa.” Nếu như ĐCT đã tiền định tất cả, thì không cần phải xin và tìm kiếm. Nếu như chỉ có sự tiền định tuyệt đối, thì chắc trong KT đã không nhấn mạnh phần trách nhiệm của con người. R suy nghĩ là cái thiện thì được tiền định tuyệt đối, nhưng vì sự thiếu hiểu biết của con người, hay vì thiếu bổn phận trách nhiệm của con người nên họ không đạt đến sự tiền định và bị sụp đổ. R nhận biết là vấn đề bị lừa cũng không phải là sự tiền định của ĐCT, mà sự việc xảy ra là do R quá tin người đó và đã hành động một cách bất cẩn. R thú nhận là R đã không làm bổn phận trách nhiệm của mình nên bị lừa, R chịu thiệt hại vì kẻ ác. Cho nên, R cầu nguyện tha thiết với ĐCT xin ban cho R sự khôn ngoan thay vì tiền bạc. Nhưng R nhận biết là, dù R trải qua khó khăn nhưng nếu R sống thiện, không lấy ác báo ác mà lấy thiện báo ác và thậm chí yêu thương kẻ thù thì ĐCT sẽ hướng dẫn R đến Ý muốn tốt hơn. Dù bị lừa nhưng R cầu khẩn, cầu xin ĐCT đừng để R nản lòng, nên ĐCT đã ban cho R Lời Chúa như thế, R giải đáp được bí mật về ‘sự tiền định và số phận’ mà R đã từng thắc mắc về con người. Vì R giải thích được KT theo Ý muốn vốn có của ĐCT nên không có mâu thuẫn và R thấy thoải mái tấm lòng. Ánh sáng sáng rực của chân lý soi rọi R và soi sáng tấm lòng của R. Khi R cầu nguyện xong hết tất cả thì trời hừng sáng và bình minh ló dạng. R chảy nước mắt, nước mũi không ngừng trên nền nhà bằng đất mà không được lót sàn trong căn phòng ở căn nhà trống, nên nền nhà khô bị ướt hết. Vì ngồi trên nền đất cầu nguyện nên toàn thân R đầy bụi. R giũ bụi rồi đi ra con suối nhỏ tắm rửa. Hôm qua R hành động trong sự khốn khổ, nhưng hôm nay là ngày vui. R nhận biết về ‘Thuyết tiền định’ nên R vô cùng cảm kích. Dù R ở trong hoàn cảnh khốn cùng nhưng khi nghĩ đến việc ĐCT và ĐCT trả lời câu hỏi của R, ĐTL làm cho R cảm động và ở cùng với R, thì cơn tức giận mà đã từng dâng trào đến mức vỡ tung lồng ngực, không còn nữa, và tấm lòng nản lòng của R cũng biến mất. Vì thế, R càng vui hơn.
Việc R bị lừa không phải là việc đã được tiền định, mà khó khăn đó trở thành cơ hội để R tìm kiếm chân lý
Có phải ĐCT cốt tình làm cho R bị lừa để làm cho R nhận biết Thuyết tiền định không? Khi R nhìn tất cả luật lệ của Thiên Đàng, thì không phải như thế. Khi gặp phải khó khăn, vì R cầu khẩn nhiều hơn nên R nhận biết được chân lý. R nhận biết là đối với người tìm kiếm chân lý thì sự khó khăn trở thành cơ hội để họ tìm kiếm chân lý. Không phải ĐCT làm cho R bị lừa và chịu thiệt hại mà đó là vì sự thiếu hiểu biết của R nên mới như thế, nên sau khi R quyết tâm sẽ vật lộn và đấu tranh để vực dậy cuộc sống, R đã đi ra khỏi nơi đó và đi hướng về nhà ở quê R. Trên đường trở về nhà, R đi tìm nhà anh Choi đã bỏ trốn sau khi lừa R. Vợ của người đó đang phơi nhân sâm ở trong ngôi nhà lá. R nhìn thấy đứa bé khoảng hai tuổi đang khóc trên nền đất. R nói R là người làm kinh doanh cùng với anh Choi, và hỏi là dạo này chồng có về nhà hay không. Người vợ trả lời là chồng không về nhà, đang ở phía Cheon-an để làm kinh doanh. R kể cho người vợ nghe việc R bị hại và những việc xảy ra trong thời gian qua thì người vợ giật mình, nhảy cẫng lên vì đó là việc người đó thật sự không muốn tin và không hiểu được. R nói là R nuôi ong tay áo, R rất uất hận nên đến xem thử là người chồng có ở nhà hay không. Người đó nói là chồng chỉ gọi điện thoại về mấy lần, nói là mấy ngày sau sẽ về nhà nên bảo vợ hãy ở nhà rồi kết thúc cuộc gọi. Người vợ sợ là biết đâu R sẽ làm hại bản thân người đó nên e dè nhìn R trong khi địu đứa bé lên lưng và định đi ra ngoài, R nói là R sẽ không làm hại đâu nên đừng lo. Người đó hỏi R ăn cơm chưa, R nói là R không có tiền nên đã đi bộ đến đây, lấy đâu ra tiền mà ăn cơm, người đó để đứa bé ở trong phòng rồi đi vào nhà bếp làm cơm. Đứa bé khóc nên R không thể không trông đứa bé. Vì R có kinh nghiệm trông trẻ nên khi R ôm và địu nó trên lưng, đứa bé không khóc nữa. R đặt tay lên đầu đứa bé đó, cầu nguyện cho nó là làm ơn con đừng lừa đảo và gây đau khổ cho người khác giống như bố của con, mà hãy sống giúp đỡ nhiều người.
Không lâu sau người vợ nấu mì và đem vào cho R. R đói bụng nên ăn hết mà chẳng nói lời nào. Vì R ở lại nhà đó chỉ có thêm buồn và đau đầu nên R nói với người vợ là “Nếu chồng chị có về nhà thì nhờ chị chuyển lời giùm là R có ghé qua đây.” rồi R đứng dậy. Và R nói là “R tin vào ĐCT và Chúa Giê-su nên dù có khả năng có thể làm hại chị nhưng R đã kiềm chế, chị hãy cảm tạ ĐCT và Chúa Giê-su, chị chắc chắn hãy đi nhà thờ để báo đáp ân điển đó.” R nói là R sẽ không quay trở lại nên chị hãy biết như thế thôi, R làm cho người đó yên tâm rồi đi ra. Vợ của anh Choi chào R và đi theo R ra đến con đường hẻm bên ngoài cánh cổng siêu vẹo, người đó nói là chồng mình sẽ không lừa tiền của R đâu nên bảo R đừng lo lắng gì cả. R ôm tấm lòng buồn bã, đi bộ khoảng 30 ri từ Geum-san đến Jin-san và suy nghĩ. R nghĩ là ‘Mình đã đấu tranh để không bị lấy mất tiền từ kẻ móc túi nhưng cuối cùng lại dâng số tiền mình giữ được đó cho kẻ lừa đảo. Có phải là khi Thiên Đàng nhìn thì kẻ lừa đảo tốt hơn kẻ móc túi hay không? Kẻ móc túi, kẻ lừa đảo, tất cả đều là những kẻ ác giống nhau mà sống trong bóng tối, chúng chẳng phải là những kẻ giống như xác chết con người hay sao?’ và càu nhàu trong tấm lòng bức bối. Hơn nữa, R nghĩ là ‘Người công chính thì lại bị kẻ móc túi rượt đuổi rồi bị kẻ lừa đảo rượt đuổi đến mức sắp chết. Nếu thế thì có ai muốn trở thành người công chính hay không? Mình phải trở thành người mạnh hơn và đấu vật với họ mới được.’ Thời gian trở thành nơi có cuộc sống phi nguyên lý mà những người mạnh của cái ác trở thành người chủ quyền, người có thế lực và nắm quyền. Dạo này nếu con người trở thành người chủ quyền và trở thành người có thế lực thì có khi họ dùng trí óc lợi dụng những người yếu ở mức thế lực của họ. Họ là những người lãnh đạo mà R thật sự không thể tin tưởng được. Cái thiện bị cái ác giẫm đạp nên đó là chuyện đáng buồn. Những kẻ ác thì mạnh nên ngược lại, không có ai rượt đuổi họ, họ sống không lo sợ, không có khổ nạn hay bắt bớ. Khi những người công chính nhìn điều này, thì họ chỉ biết nhìn trời và kêu than thôi. ‘ĐCT Đấng phán xét cái ác thì phán xét đến đâu? ĐCT sẽ chỉ tiếp tục nhìn cái ác cho đến khi nào?’ có khi R nghĩ là ‘Nếu như mình trở thành người chủ quyền của một nước thì mình sẽ nhổ hết rễ và loại bỏ cái ác...’ Việc người công chính sống mà không từ bỏ, thật sự không thể không gọi đó là phép lạ.
Những kẻ ác đã làm đổ máu của những người công chính từ thời của Chúa Giê-su, gây đủ loại đau khổ và bất công, dùng vũ lực và không sống được vì bị khai trừ. Đây là lịch sử của KT. Thời hiện đại cũng như thế. Lịch sử nhuốm máu của trái đất vẫn đang xảy ra ở nơi này nơi kia, mùi máu tanh đó bay đến từ đông tây nam bắc và xộc vào mũi. Chính vì thế, ĐCT không thể không xuất hiện cùng người. được gửi đến trong thời đại này để phán xét những người cai trị những người thiện bằng vũ lực và gây đau khổ cho những người công chính.
Trở về nhà ở quê và giải quyết tình huống
R vừa chăm chú đi bộ vừa suy nghĩ sâu sắc thì một lúc nào đó R đã về đến nhà ở quê. Ở nhà, R quyết định là sẽ giấu việc đó để không một ai biết. Bố mẹ nhìn R và hỏi R đi chở thanh gỗ để làm giàn trồng nhân sâm mà tại sao không mang thanh gỗ về, R trả lời công việc đốn gỗ không tiến triển nên R về nhà. Và R nói vì có tuyết nên không làm việc được. Nếu R kể câu chuyện R bị lừa thì chắc mẹ R sẽ bị sốc và chết vì nhồi máu cơ tim, còn bố R chắc sẽ nổi giận và chết vì không chịu đựng được. Không có cách khác, R phải đi lên núi, dù sống hay chết R cũng phải đốn thanh gỗ làm giàn trồng nhân sâm, ít nhất thì cũng phải đưa thanh gỗ làm giàn cho gia đình R vì đã gấp lắm rồi. Vì thế, R phải tiếp tục ngày đêm làm việc một mình từ đầu xuân cho đến cuối xuân. R đi và về bằng đường núi từ nhà đến phía Jeon-ju 4km, hay thậm chí 7km, đốn cây rồi đi về. Nhưng vào năm đó người ta trồng nhiều nhân sâm nên dù R có làm thế thì cũng thiếu rất nhiều thanh gỗ. Vì không thể che giấu tình huống đó mãi nên cuối cùng R cũng nói ra hết những việc đã xảy ra trong thời gian qua. Khi R kể người lừa R là anh Choi mà anh ba tin tưởng và giới thiệu, thì bố mẹ R liên lạc với anh ba đang ở Dae-jeon. Anh ba nói là sẽ về nhà vì đó là việc không thể tin được, anh ba hỏi R là bây giờ hắn đang ở đâu, R nói là hắn chạy trốn rồi nên không biết hắn đang ở đâu. Anh ba R nổi nóng nói là “Tên khốn, ít ra cũng phải suy nghĩ đến thể diện của anh chứ, sao hắn có thể làm như thế được? Em phải đuổi theo hắn và tóm hắn rồi mới về nhà chứ, tại sao để như thế rồi đi về? Anh sẽ không ngồi yên đâu. Anh phải bắt hắn ngay và cho hắn vào tù.” R nói là “Em đi thử rồi nhưng không tìm ra được hắn.” và R ngăn anh ba đừng đi. Nhưng anh ba nói là sẽ bắt và xử lý hắn rồi mới về rồi anh ba đi ra ngoài. Anh em gia đình R là 6 nam 1 nữ, tất cả mỗi người đều có cá tính đặc biệt và khác nhau. Anh ba có sức hút, tính cách rõ ràng, quả quyết và can đảm. Lúc đó, anh ba hoạt động xã hội và tham gia vào chính trị nên anh ba quen biết nhiều người và giao thiệp rộng. Chắc tất cả chúng R đều sẽ như thế nhưng đặc biệt tính cách của anh ba là nếu nhìn thấy cái bất chính thì sẽ không chịu đựng được, nhất định báo trả theo hành động. R nhìn dáng đi phía sau đầy nghĩa khí của anh ba đi bắt anh Choi thì R an tâm bởi vì có người anh giống như thế. Nhưng R cũng lo lắng. Nếu như anh Choi đang đi đến Geum-san thì sẽ bị bắt ngay, nếu bị bắt thì chắc anh ba sẽ gây ra chuyện lớn. Vì thế, R đi xuống ngôi làng lớn và gọi điện thoại cho gia đình anh Choi. Vợ của anh Choi trả lời cuộc gọi của R. R nói cho người đó biết là nhà R đã náo loạn, anh ba R cùng một số người đi bắt chồng cô nên nếu chồng cô có định về nhà thì đừng để chồng cô về nhà. R hỏi người đó là bây giờ chồng đang ở đâu thì người đó nói chắc đang ở Cheon-an và cho R số điện thoại mà chồng thường hay liên lạc với người đó. R nói với bố mẹ là sẽ đi bắt anh Choi và ra khỏi nhà. R vội vàng điện thoại đến Cheon-an. Vợ của người đó đã nói cho người đó biết hay sao mà người đó nói là muốn gặp R. R nói là “Anh ba dẫn theo một số người để đi bắt và giết anh. Nếu anh bị bắt thì chuyện lớn sẽ xảy ra nên anh hãy đi lánh nạn đi.” Anh Choi nói vì đã lấy tiền từ R nên sẽ trả hết số tiền đó và bảo R hãy đợi. R nói là trước tiên hãy chạy trốn nhanh về phía tỉnh Kang-won. Vào ngày thứ tư, anh ba đầy uất ức và quay về nhà. Bố R hỏi là sự việc ra sao thì anh ba nói là “Tên khốn đó đã lên kế hoạch lừa đảo rồi chạy trốn thì làm sao biết hắn ở đâu? Chỉ có người bị lừa giống như tên ngốc thì uất hận thôi.” Anh ba nói là đã tốn mấy chục ngàn won tiền taxi đi lại để tìm hắn trong 3 ngày. Và anh ba nói với R “Dù bị lừa số tiền lớn mà em cũng không nổi giận đùng đùng hả? Nhìn em anh chỉ thấy tức và bức bối thêm thôi.” Anh ba nói là dù sao thì anh ba cũng đã trình báo sở cảnh sát để bắt tên khốn đó nên hắn sẽ bị bắt sớm thôi. Anh ba hỏi R là rốt cuộc em bị lừa bao nhiêu tiền từ tên khốn đó, nếu R nói theo sự thật, thì chắc mẹ R và bố R sẽ bị nhồi máu cơ tim nên R nói dối là không có bao nhiêu tiền.
Dù muộn nhưng anh ba đã biết sự cốnày và giải quyết cùng với R. Anh ba nói “Đến mùa xuân, nhân sâm lên mầm, không có thanh gỗ thì phải làm sao đây? Nếu anh bỏ học và không vào được trường thần học thì sẽ có chuyện lớn.” cuối cùng anh ba bảo lưu và gần như vào sống ở ruộng nhân sâm ở Hwet-gol. Anh ba đi Geum-san, mượn nợ để mua thanh gỗ làm giàn trồng nhân sâm, đốn thanh gỗ ở nơi này nơi kia để xử lý gấp tạm thời, làm giàn sẵn cho nhiều ruộng nhân sâm. ĐCT làm lịch sử thông qua anh ba và làm cho anh ba làm những việc đó nên R yên tâm. Anh ba làm việc nhiều đến mức hay nói là “Nếu người Bắc Hàn cũng làm việc nhiều như anh thì họ sẽ chết mất. Người Bắc Hàn cũng không làm nhiều việc ở mức này.” ngay cả bây giờ thỉnh thoảng anh ba cũng nói là có lúc anh không muốn nhìn thấy mảnh đất ở quê. Đến mùa xuân, những người đã giao tiền cho R mua thanh gỗ dù có oán trách R cũng không được gì mà chỉ đau lòng thêm, nên tự hơ tìm gấp thanh gỗ và làm giàn cho ruộng nhân sâm. Họ cũng bị lừa vì muốn mua với giá rẻ hơn để sử dụng nên không có cách khác và thấy khó xử. Bởi vì đã lấy tiền của dân làng nên nếu R ở nhà thì sẽ bị quấy rầy, vì thế, R đi lên núi để cầu nguyện. Mẹ R thuyết phục dân làng thay cho R là “Chúng ta đã bị lừa vì tin lời đồn, nên chỉ có thể chờ cho đến khi tìm ra được tên lừa đảo đó, nếu không tìm được thì sau này R sẽ làm nông nhân sâm và trả lại cho.” Nhưng cuối cùng, anh Choi mà tất cả chúng R chờ đợi đã không xuất hiện, cái của người khác thì để lại như món nợ, số nợ mà R mượn phát sinh giống như núi.
Tùy theo bổn phận trách nhiệm của con người mà số phận được quyết định
Vì việc này mà R rất bị sốc về thế gian. Thế gian đáng sợ và con người đáng sợ. R nghĩ ‘Trong cuộc sống không có gươm súng mà cũng có việc đáng sợ như thế.’ Và bắt đầu cảnh giác, để ý và phân biệt thế gian. R nhận biết thiết thực là tất cả số phận được quyết định tùy theo con người có làm bổn phận trách nhiệm hay không, R biết chắc chắn là có nhiều việc R cần phải làm. R quyết tâm là phải truyền sự thật này cho toàn nhân loại, đặc biệt là trung tâm vào KT, cho những người tin vào ĐCT biết, giải phóng những người sống bị trói buộc trong lãnh thổ cái chết mà không có tự do
ĐCT đã chọn tất cả nhân loại. ĐCT chọn cả người thiện và người ác. Nhưng việc được cứu độ không phải là tiền định tuyệt đối của ĐCT. Đó là tiền định tương đối. Bản thân phải tin vào Đấng Mê-si-a mà ĐCT gửi đến, hành động thiện thông qua Phúc Âm, trở thành người công chính và được cứu độ. Hơn nữa, cho dù ĐCT đã tiền định là sẽ phán xét nhưng tùy theo con người ăn năn trước ĐCT và làm đúng mà sự việc sẽ thay đổi. R nhận biết chắc chắn là giống như việc R bị lừa không phải là sự tiền định, thì cái chết của Chúa Giê-su cũng không phải là sự tiền định tuyệt đối. Vì con người không làm phần trách nhiệm nhận ra và tin Đấng Mê-si-a nên họ giết chết Chúa Giê-su, chứ không phải là ĐCT đã tiền định sẵn từ ban đầu là Chúa Giê-su sẽ bị chết treo trên thập tự giá để cứu độ con người. Chúa Giê-su chết thay cho cái giá tội lỗi mà con người không làm bổn phận trách nhiệm của con người. R nhận biết là giống như cái chết của Chúa Giê-su không phải là sự tiền định, thì tất cả những sự cố mà con người gặp phải cũng giống như thế. Thần không tiền định cái ác và sự bất chính. Việc con người biết, học, tích lũy kinh nghiệm và không bị lừa bởi kẻ móc túi hay những người dối trá là phương pháp khôn ngoan hơn cứ điều gì, việc hiệp một với ĐCT và Đấng Mê-si-a, nhận sự khôn ngoan và không bị lừa là bổn phận trách nhiệm của con người. R nhận biết rằng việc ‘ĐCT tiền định sẵn cuộc sống của con người theo hướng tốt chứ không tiền định sẵn theo hướng xấu và có hại.’ là quy luật tuyệt đối của ĐCT về Sự tiền định. Tuy R không làm bổn phận trách nhiệm của R nên R bị lừa, nhưng có Ý muốn ở đó. ĐCT muốn cứu độ những người oán trách ĐCT, bằng cách làm cho R nhận biết và biết trước rồi truyền cho họ. ĐCT nói là “Vì con đã kinh nghiệm, nên con hãy dạy cho người khác là bản thân phải thiêng liêng và khôn ngoan thì mới không bị hại hay bị lừa.” Bằng trí năng của con người thì không thể nhìn thấy được tương lai, con người khó phân biệt được. Nếu nhận thần linh của ĐCT, nhìn bằng đôi mắt thiêng liêng, nhìn xuyên thấu bằng tấm lòng và suy nghĩ thiêng liêng thì có thể biết được, nên nếu muốn sống mà không bị hại thì chỉ có cách tin tốt vào ĐCT và Đấng Mê-si-a và sống thiêng liêng. Không chỉ thế, thông qua sự cố này ĐCT muốn làm cho R biết câu trả lời về số phận của con người và câu trả lời về Sự tiền định của ĐCT. Từ lúc đó, khi R đọc lại KT thì R thấy trong KT có ghi chi tiết là ‘Số phận không phải là tiền định tuyệt đối của ĐCT, mà số phận được quyết định dựa theo bổn phận trách nhiệm của ĐCT và bổn phận trách nhiệm của con người.’ Khi R dạy chân lý về Sự tiền định cho những người không phát huy được tiềm năng của mình vì bị trói buộc trong Thuyết tiền định đáng thương, họ đã nhảy ra khỏi tù mà gọi là số phận và Sự tiền định, trở thành những thân thể tự do của thời đại mới. Người sống bị trói buộc trong Sự tiền định thì giống như trẻ em khi còn nhỏ bố mẹ làm cho hết mọi thứ nên dù đã lớn, đứa trẻ đó cũng tưởng là bố mẹ sẽ làm cho hết và chỉ chờ đợi bố mẹ làm cho tất cả mọi việc trong mọi sự. Có cái bố mẹ làm cho, có cái con cái phải làm riêng. Có việc con người phải làm riêng, có việc ĐCT phải làm riêng. Vì thế, không được sống bị trói buộc trong số phận hay Sự tiền định giống như những thầy bói hay những người giải thích sai KT và truyền lớn. Nếu tưởng là ĐCT sẽ vô điều kiện làm cho và chỉ chờ đợi thôi thì cái lẽ ra sẽ tiến triển cũng sẽ không tiến triển, không chỉ thế, người sống như thế là người sống cuộc sống thật sự bức bối. Nếu như ĐCT làm cho hết tất cả mọi việc của con người 100%, thì chắc sẽ không có người nào bị thương hay chết trước tuổi thọ, chịu thiệt hại, hay bị lừa. Con người thường hay nói là “Tại sao con người chết mà ĐCT không giúp?” và có khi bất tín với ĐCT, có khi đang tin rồi không tin ĐCT nữa. Đặc biệt, bởi vì khi giải thích KT, đạo Cơ đốc giải thích về Sự tiền định là tiền định tuyệt đối của ĐCT, nên dù họ đang tin tốt nhưng khi bị hại hay chịu thiệt hại gì đó thì họ hiểu nhầm là ĐCT đã không ở cùng với mình, tuyệt vọng, suy nghĩ lạc lõng, đức tin phá sản vì cảm giác bị bỏ rơi, có rất nhiều việc như thế. Nếu không nhận biết hoàn hảo về sự tiền định thì sẽ như thế. Số phận của con người được quyết định bởi trách nhiệm của ĐCT và trách nhiệm của con người. Người ác thì ĐCT sẽ phán xét vào ngày đã định, đối với người công chính thì ĐCT tuyệt đối ở cùng, nên chỉ cần con người làm hết sức trách nhiệm của mình thì dù có bị hại, họ cũng sẽ tiến triển tốt. Nếu không biết quy luật về Sự tiền định của ĐCT thì tuyệt đối không thể sống đúng đắn được. ĐCT giúp đỡ con người và làm cho hết việc cần làm với tư cách là ĐCT. Đáp lại, con người làm hết trách nhiệm của mình là được. Nếu như con người không làm hết trách nhiệm, dù ĐCT đã làm cho, thì họ cũng không cảm nhận được là ĐCT đã làm cho và cũng không nhận được lợi ích về việc đó. Cho nên, hơn một nửa trong số họ hiểu nhầm là ĐCT đã không giúp họ dù ĐCT đã giúp họ, tuyệt vọng, và oán trách. Con người phải làm bổn phận trách nhiệm thì công việc mới thành công và họ mới nhận biết là ĐCT đã giúp đỡ mình. Những người biết về bổn phận trách nhiệm của con người và giải thích KT thì dù có việc gì không tiến triển, họ cũng công nhận là bản thân không làm hết trách nhiệm, ăn năn sự thiếu sót của bản thân, thay vì oán trách ĐCT, hay có cảm giác bị bỏ rơi và lạc lõng, tuyệt vọng. ĐCT nhìn người sống suy nghĩ hoàn hảo, làm lịch sử và ở cùng với người đó nhiều hơn, làm cho cái lẽ ra không tiến triển, trở nên tiến triển. Phải biết là giống như thế, tùy theo con người nhận biết bổn phận trách nhiệm của mình hay không mà số phận khi con người sống được quyết định. Chính vì thế, R tiếp tục truyền Lời Chúa chân lý để các con học đúng đắn Lời Chúa của ĐCT và hành động.
Khổ nạn và nghịch cảnh trong Ý muốn.Dù là Ý muốn của ĐCT thì cũng có khổnạn và nghịch cảnh. Dù đó là Ý muốn của ĐCT nhưng có những việc khó khăn, bắt bớ và hoạn nạn trong quá trình thực. Bởi vì nếu con người muốn đạt được điều gì đó trên thế gian, họ phải làm việc ở mức họ muốn đạt được, nên có khó khăn ở mức đó. Trong việc thực hiện điều gì đó có liên quan đến Ý muốn của ĐCT cũng giống như vậy, bởi vì phải làm việc vì mục đích, nên sẽ khó khăn ở mức làm việc. Không phải là vì khó khăn nên không phải là Ý muốn. Con người thường chỉ suy nghĩ đơn giản rằng nếu đó là công việc của ĐCT thì sẽ không có khó khăn vất vả. Không phải thế. Có sự cản trở của Satan, sự phản đối của những người hành động ác nhận chủ quan của Satan, có đủ loại nói xấu và gán tội. Khi nhìn ở phía của ĐCT thì đây là việc những người nhận chúc phúc của ĐCT lập điều kiện. Có thể nói điều kiện như thế này là sự rèn luyện để nhận phúc. Bởi vì phải được rèn luyện thì sẽ không bị lấy mất phúc đã nhận và có thể tận hưởng được. Hơn nữa, bằng cách lập điều kiện mà Satan hay con người ganh tỵ không chất vấn được, và trở thành tấm gương cho tất cả mọi người. Giống như thế, có khó khăn mà con người phải trải qua trong khi thực hiện Ý muốn của ĐCT. Điều này không phải là do bản thân làm sai, mà là để đạt được phúc. Không được suy nghĩ khó khăn như thế này là tiền định tuyệt đối của ĐCT, mà phải suy nghĩ đó là điều đương nhiên. Dù tập thể dục vì sức khỏe của bản thân thôi thì cũng đổ mồ hôi và khó ở mức đó và cũng phải chiến thắng đủ loại khó khăn. Con người gặp khó khăn để đạt được cái gì đó, nhưng thường oán trách ĐCT. Nếu bản thân đạt được điều gì đó thì họ sử dụng một mình, ăn và tận hưởng một mình, rồi nếu sự việc không tiến triển khi họ đang làm điều gì đó thì họ suy nghĩ lạc lõng và chỉ oán trách ĐCT. Đó thật sự là những tư duy sai và vô lý. Những người tin ĐCT cũng vậy, họ gặp phải khó khăn khi đang làm việc gì đó thì họ nghĩ là ‘Đây không phải là Ý muốn?’ hay ‘Đây là cái giá tội lỗi?’ suy nghĩ đủ thứ và tấm lòng lung lay. Bởi vì, họ không biết Ý muốn của ĐCT ở mức đó. Vì thế, trong KT có nói là hãy suy nghĩ đến ĐCT vào ngày các con khốn khổ. Đây là hình phạt mà mình chịu vì cái giá tội lỗi của bản thân, hay là khó khăn mình trải qua để đạt được điều gì đó, hay là đau khổ mà mình chịu vì sự vất vả của công việc, nếu như phân biệt tất cả những điều này và trải qua thì sẽ không nản lòng. Khi các con làm công việc mà ĐCT ban cho sứ mệnh thì thường hay có nhiều đau khổ và bắt bớ bất công từ Satan, ma quỷ, những phía của Ca-in ác. Nhưng ĐCT phán xét những kẻ ác vào ngày ấn định. Nếu con người hiểu sai Ý muốn của ĐCT thì họ sẽ phản ứng khước từ, sống bằng tư duy sai nên cái lẽ ra tiến triển lại không tiến triển. Có Sự tiền định tuyệt đối của ĐCT, có bổn phận trách nhiệm mà con người tuyệt đối phải làm, Sự tiền định được quyết định tùy theo hành vi của con người. Con người phải nhận biết đúng đắn Ý muốn của ĐCT và hành động thì ĐCT và con người mới có thể hiệp một và thực hiện thế giới lý tưởng trên trái đất. Nếu không nhận biết Ý muốn của ĐCT giống như các tổ tiên ngày xưa, hay những người của đạo cũ, không được suy nghĩ là ĐCT đã chỉ tiền định tuyệt đối. Nếu như bỏ đi tư duy đó, nhận biết chân lý và sống làm việc bản thân cần làm, làm bổn phận trách nhiệm thì từ hôm nay sự việc sẽ tiến triển tốt hơn và các con sẽ hưng thịnh. Khi nhìn kỹ những việc ĐCT làm lịch sử trên trái đất không chỉ lịch sử trong KT mà cả về mặt thế giới, sẽ thấy cái không được thực hiện vào lúc đó là vì con người không làm bổn phận trách nhiệm nên không thực hiện được, chứ không có việc nào không được thực hiện vì ĐCT không làm trách nhiệm. Vào lúc đó, nếu cá nhân hay thời đại làm bổn phận trách nhiệm thì sự việc được thực hiện, nhưng nếu con người không hành động, thì sự việc được thực hiện ở thế hệ sau hay được thực hiện ở lịch sử tiếp theo, vì thế, có cái được thực hiện sau 4000 năm, có cái được thực hiện sau 2000 năm. ĐCT làm cho R nhận biết Lời Chúa ‘Thuyết tiền định’ này để R nhận biết bổn phận trách nhiệm của con người thì lớn và quan trọng ở mức đó.