Đó là sự việc của năm 1969, sau khi R đi Việt Nam về. Bố mẹ hỏi R dù đi quân đội thì R vẫn tiếp tục sống sinh hoạt cầu nguyện sao, bố mẹ cũng bắt bớ R nhiều, bảo R hãy làm việc đi. R không biết là mình đã khóc bao nhiêu vì chịu bắt bớ từ bố mẹ vào lúc đó. R đã liều mạng sống và chiến đấu trong gần 3 năm ở chiến trường Việt Nam trong khi luôn nhớ đến mảnh đất quê hương rồi quay trở về, nhưng bố mẹ đã không hiểu việc R cầu nguyện và cảm tạ ĐCT một cách sâu sắc vì ĐCT đã cứu sự sống của R, bố mẹ bắt bớ R mà hoàn toàn quên mất sự cảm kích vui mừng khi R vẫn còn sống và quay trở về nên R cảm thấy rất tổn thương.
R cũng không thể chiến đấu với bố mẹ vì khó khăn, nên R nghĩ là nếu không gặp nhau thì mọi chuyện sẽ kết thúc và R đã lên kế hoạch rời khỏi nhà. R quyết tâm là sẽ đi Nhật Bản, R phóng to một tấm hình, đưa cho bố mẹ và nói như thế này: “Mẹ ơi, nếu mẹ nhớ con thì mẹ hãy xem tấm hình này.” “Mẹ sẽ không xem đâu.” “Nếu vậy thì mẹ đưa cho bố đi.” “Không xem đâu, cái thằng này!” “Nhỡ con chết thì mẹ sẽ muốn xem hình mà. Nếu lúc nào đó mẹ nhớ con thì hãy xem dù là một lần. Con quyết định rồi và đã phóng to ra sẵn đây.” “Con định đi chết hả?” “Ai mà biết được là con có chết hay không?”
Bố mẹ ghét R, anh em R cũng ghét R, tất cả những người hàng xóm cũng nói là R bị điên, nên R không cách nào sống mà có tình cảm với họ được, R quyết tâm là sẽ đến Nhật Bản, nhưng bố mẹ R đã không biết điều này. Tối hôm đó, R đến địa điểm đã từng cầu nguyện vào lần cuối cùng, R nghĩ mình phải cầu nguyện một lần rồi đi, khoảng 9 giờ tối, R mua 3 cái bánh, nến, và que diêm rồi đi lên núi Daedun. Nhưng đột nhiên trời bắt đầu đổ mưa, R nghe thấy tiếng mưa nặng hạt ở thung lũng Daedun. Vì trời tối đen mà lại mưa nên R rất lo lắng. R lo là ‘Tối nay chắc mình sẽ bị mắc mưa ướt sũng, vừa khóc vừa cầu nguyện suốt đêm quá! Nếu mưa liên tục suốt đêm thì làm sao đây?’ và R leo lên núi, nhưng trong giây lát vì đặt chân sai nên R mất tinh thần và đã lăn lông lốc mấy vòng xuống vách đá bên dưới. Khi tỉnh táo trở lại thì R thấy mình đã lăn đi 50m và cuối cùng rơi xuống tảng đá trên mặt đất ở thung lũng. Dù thế nhưng R không bị thương chỗ nào cả nên quả là hiếm có. Tuy bây giờ có cây cối nhưng trước đó thì không có cây nên không có chỗ bám được khi rơi xuống. Toàn bộ đều là tảng đá.
Khi R lấy lại sức lực và đứng lên thì trời vẫn tiếp tục mưa. R đi vào phía dưới tảng đá lớn thì thấy có không gian để trú mưa nên R nhanh chóng bò vào trong. Dù R đi lại ở núi Daedun đã lâu nhưng R hoàn toàn không biết là ở đó có nơi để trú mưa. Vì ở trong hang không bị mắc mưa dù là một giọt nên R vừa thích vừa cảm ơn. Lúc đầu, R nghĩ là ‘Ôi! Vì mình có tấm lòng lạnh nhạt nên ĐCT liền bỏ mình lăn lông lốc. Mình đã gây ra tội lỗi.’ nhưng khi nhìn thấy hang động thì R nghĩ ĐCT đã nghe âm thanh mình lo lắng về trời mưa nên đã làm cho R lăn xuống đây để tránh mưa.”
Nếu rơi xuống từ nơi đó thì hoặc sẽ chết, hoặc còn sống thì cũng không thể không bị thương nặng nhưng vì đó là việc ĐCT làm nên R không hề bị trầy xước một miếng da và cũng không có chỗ nào bị thương. R nhóm lửa lên và nhìn kỹ thì không có lấy một giọt máu. R lăn xuống mà cũng không buông cái bánh đang cầm trong tay nên R thấy thật thần kỳ.
R đốt nến lên và bắt đầu cầu nguyện từ khoảng 1 giờ sáng. R cầu nguyện là “ĐCT ơi, con đau khổ quá nên con sẽ không thể sống được ở đây ạ. Con định sẽ vượt biên đi sang Nhật Bản, nên con cầu nguyện lần cuối để báo cáo với ĐCT. Bởi vì con đã quyết tâm rồi nên dù ai đó ngăn cản thì cũng không được.” R đang cầu nguyện như thế, thì không bao lâu sau có cái gì đó đột nhiên chồm lên lưng của R. Trong giây lát R giật mình, dựng hết tóc gáy và bắt đầu đào đất bằng hai tay trong khi R cũng không biết. Vì là mùa thu nên mặt đất trong hang rất khô và cứng vì đất vàng lẫn với cát, nhưng R đã điên cuồng đào đất, và chôn đầu của R vào đó. Và khi nó sờ nhẹ vào vai R thì R cảm nhận ở bàn tay nó có lông. R nghĩ ‘Đó là con hổ!’ và mở mắt ra thì R nhìn thấy hai con hổ con ở trước mặt. Vì hổ mẹ đến nên cả hổ con cũng đi theo và kêu ‘ăng ẳng.’
Lúc này, R vội chia cho 2 con hổ con 2 cái bánh đậu đỏ mà R mua để ăn khi đói. Thế là hổ con xé ăn bánh ngay không cần thể diện. Dù hổ mẹ đưa mắt ra dấu là ‘Đằng nào cũng bắt ăn thì hãy ăn cái thằng lớn này chứ.’ nhưng hổ con cứ ăn bánh thôi. Sau đó, hổ con cắn cái bánh còn lại và đi về phía trước, nên hổ mẹ từng chồm lên lưng R cũng đi theo hổ con. Mưa vẫn trút xuống ào ạt, một lúc nào đó mấy con hổ đã biến mất. R đã sợ đến mức nào mà đào đất bằng tay muốn sống bằng mọi giá, R đã đào được hơn một thước, sau đó khi nhìn móng tay thì đầu móng tay của R bị gãy nát và chảy máu ròng ròng. R nghĩ ba con hổ nhìn thấy hình ảnh R đào đất chắc mắc cười lắm, hơn nữa ĐCT còn mắc cười hơn bao nhiêu. Dù thế, R cũng đã không từ bỏ việc đi ra nước ngoài. R cầu nguyện khóc suốt đêm là “Con quyết tâm một lần và đằng nào thì con cũng sẽ đi. Nếu lại chịu bắt bớ thì con không thể sống nổi nữa. Con đã nói là sẽ đi và thậm chí đưa cả hình cho bố mẹ rồi ra khỏi nhà, nên làm sao con có thể đi vào nhà lại được? Xin ĐCT cũng hãy suy nghĩ một lần. Con xấu hổ nên làm sao vào nhà lại được đây? Con đã nói hết những điều nên nói và cả không nên nói rồi, làm sao con vào nhà lại đây?” ĐCT thông qua con hổ làm cho R sợ và làm cho tấm lòng R quay lại nhưng R đã không đầu hàng. Vì thế, ĐCT nói Lời Chúa trong Gia-cơ chương 5 lần cuối cùng. “Con định vỗ béo cho ngày sẽ chết hay sao? Nếu như bây giờ con rời đi, thì sự vất vả của con trong thời gian qua sẽ trở thành việc con vỗ béo cho ngày bị giết mổ giống như con heo. Nếu con đi theo tấm lòng của con thì con không thể không chết.” “Nếu vậy thì con làm sao đây?” “Hãy chiến thắng tất cả bắt bớ và đi tiếp. Con phải chiến thắng khó khăn đó, không phải sao. Ta muốn ban phúc cho con, chứ Ta không muốn ban họa cho con.” ĐCT và ĐC làm cho R nhận thức như thế cho đến tận 4 giờ sáng và làm cho tấm lòng R quay lại. Nhờ đó, R nhận biết shimjung của ĐCT và thật sự ăn năn. R cầu nguyện lần nữa và làm tấm lòng mình quay lại nên linh hồn R rất vui. Khi trời hừng sáng, R ra khỏi hang, hát thánh ca bài ‘Niềm vui của R, hy vọng của R’ rồi đi xuống núi về nhà. R đã quyết tâm là vĩnh viễn sẽ không quay trở lại, R thậm chí đã chụp hình rồi rời đi, nhưng R đã quay về nhà một lần nữa. Mệnh lệnh của ĐCT thì đáng sợ như thế. Năm 2013 là khoảng 40 năm trôi qua từ lúc đó trở đi, một số môn đệ nam trong lúc đi cầu nguyện ở núi Daedun, đã khám phá ra hang đá nơi R từng gặp ba con hổ, có ‘hình dáng con hổ’ và gửi tin tức cho R. Thật sự là thần kỳ và đáng kinh ngạc. ĐCT và ĐC có Ý muốn nên đã làm ra câu chuyện, làm cho họ nhìn đúng phương hướng để thấy được hình dạng của hang và làm chứng để kỷ niệm câu chuyện đó. Vào ngày đó, khi R rời núi Dae-dun và về nhà, bố R đang nằm vì đau đầu, còn mẹ R thì khóc sụt sùi. Bố chắc là đau lòng vì để R đi như thế. Bỗng nghe nói là R sẽ ra đi vĩnh viễn rồi đi ra ngoài, bố hỏi mẹ là tại sao không giữ R lại. Ngay cả khi bố nổi giận thì mẹ cũng hỏi là phải giữ R lại hay sao, bố khóc, nói là cho đến khi R trở về thì bố sẽ không đi làm việc ở Hwetgol nữa, và bố đã ở nhà. R lạy bố mẹ và nói là mình đã sai, R nói là R sẽ không như thế nữa. Bố mẹ R cười và nói là “Lạy gì chứ? Ăn cơm đi.” R đã chịu bắt bớ từ bố mẹ một cách cực độ như thế và cũng đã chiến thắng khó khăn. Nếu như lúc đó R không chiến thắng được khó khăn và đi Nhật Bản thì R không biết là sự việc sẽ trở nên như thế nào. Mỗi người các con khi sống cuộc sống chắc cũng đều có nhiều khó khăn. Nhưng phải chiến thắng và chiến thắng khó khăn đó. Có lúc thì các con đặt kỳ vọng vào bản thân và đi, nhưng cũng có lúc nản lòng. Satan thì làm như thế. R cũng có lúc hoàn toàn không có hy vọng dù là ở mức lỗ kim trước Thiên Đàng. Dù thế, R đã không từ bỏ và đã sống cuộc sống một cách chăm chỉ. R đã sống trong khi trải qua khó khăn mấy trăm lần, mấy ngàn lần. Bởi vì R đã vượt qua và vượt qua hết tất cả những điều đó nên bây giờ R mới có thể đến được đây.