Mặt trời lặn và ngay trước lúc trời nhá nhem tối, tôi suy nghĩ nhiều trong lúc đi qua đỉnh đồi phía sau Seong-hwang-dang. Hai người chấp nhận Phúc Âm một cách nóng cháy đó cứ hiện ra trước mắt tôi và tôi suy nghĩ nóng cháy về họ. Rõ ràng họ là người đang đi nhà thờ nào đó. Nếu không thì họ không thể chấp nhận Phúc Âm tốt đến như thế. Hơn nữa, họ cũng không thể trở thành đối tượng nhận khải quyền và trò chuyện được.
Ngoài ra, có vẻ như họ không đơn thuần là đối tượng chundo mà có ý muốn gì đó của Thiên Đàng. Dù sao đó cũng là những người tôi phải gặp và kinh nghiệm thử trong thời gian dài.
Sau đó, tôi đi chundo trong khi đi đến Jeon-ju, Dae-jeon, Gong-ju, v.v... 8 ngày sau, tôi quay lại nhà đó. Có vẻ như họ đợi tôi nên đón tiếp rất vui mừng và đối xử như người quen, không phải là người lạ. Họ không ngại kêu tôi vào phòng nên tôi vào, bây giờ họ đãi tôi ăn chứ không phải là mời uống hồng trà nữa.
Họ nói: “Nếu anh đi chundo thì nhiều khi đói bụng đúng không.”
Nói thật thì một trong số những cái khó khi tôi đi chundo là việc ăn uống. Vấn đề ăn uống là vấn đề rất lớn. Mỗi ngày phải ăn ở ngoài nhưng vì không có tiền nên không phải lúc nào tôi cũng có thể mua được thức ăn, nên hoàn cảnh thực tế là đa số tôi chỉ ăn vặt và lấp đầy bụng bằng tấm lòng.
Họ mang khoai lang và súp đậu tương ra. Tôi đói bụng nên thật sự ăn rất ngon. Tôi nói với họ là tôi ăn rất ngon, thì họ hỏi tôi đã đi chundo ở đâu về. Tôi nói: “Tôi đã đi đến Dae-jeon, Gong-ju và chundo trong một tuần,” trong khi cũng kể và làm chứng những việc đã xảy ra trong thời gian qua nên họ nói là muốn đi theo tôi một lần.
Hơn nữa, họ cũng đề nghị tôi tiếp tục nói về linh giới mà lần trước tôi đã kể. Họ nói tôi đừng để ý đến thời gian và làm cho tôi thấy thoải mái tấm lòng. Họ nói là trời tối rồi nên bây giờ khách không đến thử đồ nữa nên đã đóng cửa phòng thử đồ rồi. Một trong những điều người chundo cần nhất là thời gian nên tôi thấy yên tâm. Tôi nói: “Thế thì tôi cũng sẽ đóng hết cửa của những nơi khác mà tôi cần phải đi và sẽ dành thời gian đầy đủ cho nơi này.” Chúng tôi tạo sự thoải mái cho nhau.
Bước đầu tiên khi kể chuyện về linh giới thì phải giải thích về linh giới nên lúc đó tôi lấy hình vẽ ‘Thuyết tam phần’ mà tôi luôn mang theo lúc đó. Tôi giải thích về ‘thân thể, tâm hồn, linh hồn’ và cũng đưa ra dẫn chứng về mặt KT. Nhưng họ vẫn không nói là họ đi nhà thờ nào nên tôi thắc mắc. Một mặt, họ thể hiện và nói là họ đi Giáo hội Trưởng Lão, nhưng tôi vẫn không biết tấm lòng bên trong của họ. Chỉ có điều là rõ ràng đó là shimjung muốn nghe Lời Chúa của tôi.
Đó là lúc tôi thức khuya cầu nguyện trong hang cầu nguyện Da-rit-gol, hang Cheon-deok ở núi Dae-dun ở quê hương tôi nên tôi có được Lời Chúa thiêng liêng sâu sắc hơn. Đó là lúc nếu tôi kể về linh giới thì những người nghe cũng tràn đầy ân điển, không biết thời gian trôi qua, và không biết buồn ngủ. Hôm đó tôi cũng nói chuyện trong khoảng 2 tiếng. Họ nhờ tôi giải thích những cái họ thắc mắc về KT. Họ hỏi đủ loại câu hỏi khó như sự sa ngã của con người, cái chết của Chúa Giê-su, v.v...
Họ nói là ngày xưa họ đi nhà thờ nhưng đến cuối cùng sự thắc mắc của họ không được giải đáp nên không đi nhà thờ nữa. Vì thế, tôi dạy cho họ từng điều một những vấn đề khó trong KT. Họ cảm thấy mới mẻ, có những điều bản thân họ cũng suy nghĩ như thế. Khi tôi nói là “Hai người không cầu nguyện trên núi, cũng không cầu nguyện ở nhà, không phải là người sống tu luyện nhưng làm sao có thể nghe và hiểu được những điều sâu sắc này?” thì họ nói: “Chúng tôi cũng đã nghe những điều này.” Tôi hỏi là làm sao có ai dạy, thì họ nói là tôi dạy tương tự với người ở nhà thờ mà họ đi nhưng câu chuyện về linh giới thì khá mới mẻ.
Tôi hỏi họ đi nhà thờ nào thì họ không trả lời. Họ tuyệt đối không tiết lộ tôn giáo hay nhà thờ của mình nên tôi cũng ngại hỏi chi tiết. Tôi tiếp tục truyền cho họ những điều liên quan đến Thiên Đàng trên trái đất mà tôi nhận biết được trong lúc cầu nguyện và những điều liên quan đến sự tiền định. “Sự tiền định không phải là sự tiền định tuyệt đối mà là sự tiền định tương đối. Nói cách khác, tùy theo con người có làm phần trách nhiệm hay không mà số phận và cuộc sống được quyết định. Nếu như chúng ta tin tuyệt đối Chúa Giê-su là Đấng Mê-si-a và đi theo, thì chúng ta không phải là tôi tớ. Vào thời kỳ Tân Ước mà không phải là thời kỳ Cựu Ước, đó là cuộc sống có cùng lãnh thổ chủ quản với Chúa Giê-su và thoát khỏi tôi tớ. Nhưng những người đạo Cơ đốc hiện tại gọi bản thân họ là ‘tôi tớ của Chúa.’”
Những điều như thế này là tri thức mà tôi nhận biết và biết như là lẽ thông thường khi tôi đọc KT lúc tôi học lớp giáo lý vào ngày chủ nhật. Hai chị em đang nghe câu chuyện của tôi thì nói là khi họ hỏi các mục sư thì không ai trả lời nhưng tôi đã giải đáp rất rõ cho câu hỏi và sự thắc mắc của họ. Họ hỏi là tôi có nhận khải huyền không, tôi trả lời: “Nếu người tin ĐCT và làm công việc của ĐCT mà không nhận chỉ thị của ĐCT thì làm sao có thể làm cho Chúa ĐCT vui được?” Tôi nói tôi nghe được âm thanh, nhận khải huyền thông qua giấc mơ, và thường hay nhận biết.
Đồng thời, tôi cũng dạy cho họ phương pháp mà ĐCT khải huyền. Tôi làm cho họ nhận biết là ĐCT khải huyền thông qua giấc mơ, khải huyền thông qua vạn vật, khải huyền thông qua sự nhận biết trong lúc đọc KT. Thay vì xuất hiện trực tiếp, ĐCT xuất hiện thông qua tất cả mọi thứ và truyền thông điệp về bản thân Ngài. Hai người đó nghe Lời Chúa và nói là đúng rồi, “Amen!”
Người đó nhờ tôi giải thích giấc mơ. Tôi hỏi: “Cô lại nằm mơ nữa à?” Lần này không phải là người chị mà là người em nằm mơ và thấy giấc mơ kỳ lạ. Tôi nghe người em nói: “Mặt trời, mặt trăng, và ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời. Người đó và chị, hai người đang nhìn bầu trời. Lúc đó mặt trăng rơi xuống nên người chị đuổi theo và ôm lấy mặt trăng. Người em nhìn lên trời một lần nữa và thấy mặt trời cũng đang rơi xuống, mặt trời đó rơi xuống ở trước người em nên người em nói: ‘A, mặt trời là của mình!’ rồi đuổi theo và hứng mặt trời ở trên váy. Rồi người đó tỉnh khỏi giấc mơ."
Giấc mơ đó tương tự với giấc mơ của Giô-sép có trong sách Sáng thế chương 37. Lúc đó tôi giải thích và làm cho hai người đó nhận biết trước đó là giấc mơ tượng trưng cho tôi, và hai người đó cũng nói là có vẻ là như thế. Hai người nói từ khi tôi xuất hiện thì họ nằm mơ.
Giấc mơ như vậy, chứ ngày xưa dù họ có nằm mơ thì cũng không có giấc mơ ai đó cưỡi ngựa trắng đến trước nhà mình, hay họ hứng lấy mặt trời và mặt trăng. Tôi nói: “Người trẻ phải có giấc mơ. Và hãy chắc chắn thực hiện giấc mơ. Đó chắc chắn là khải huyền của ĐCT.” Nếu xem sách Công vụ chương 2 thì có nói là vào ngày tận thế người già nằm mơ, người trẻ cũng thấy khải tượng. Tôi giải mộng giấc mơ của họ là giấc mơ về mặt linh hồn chứ không phải là giấc mơ vớ vẩn, từ nay nếu họ sống theo Ý muốn của ĐCT thì sự việc sẽ thuận lợi may mắn.
Dù suy nghĩ thế nào thì cũng thấy đó là giấc mơ về mặt KT có Ý muốn lớn. Đó là lịch sử lớn của ĐCT. Họ nhờ tôi giải thích cụ thể về mặt trời và mặt trăng, nên tôi giải thích là: “’Mặt trời’ nói về người lớn. ‘Mặt trăng’ giống như là trợ lý của mặt trời.” Khi tôi nói là trong KT ngụ ngôn những người nhận sứ mệnh lớn của Thiên Đàng là mặt trời, thì họ thấy khá lạ.
Dù sao tôi cũng giải thích rõ là họ nằm mơ những giấc mơ này từ sau khi tôi đến, nên đó là giấc mơ cho thấy ngụ ngôn về tôi là người mà Chúa Giê-su gửi đến. Họ nói là vì là giấc mơ tốt nên họ thấy vui. Đồng thời họ hỏi tôi là lần sau họ cùng đến chỗ dạy học KT được không. Tôi xem tất cả điều kiện và sẵn sàng cho phép. Tôi hỏi khi nào họ đi, họ nói sẽ đi vào khoảng 8 giờ tối ngày mốt. Họ hỏi tôi là ai dạy, tôi nói có người lãnh đạo. Họ hỏi có phải là mục sư không, tôi nói không phải mục sư nhưng là người chịu trách nhiệm dạy. Lúc đó, tôi suy nghĩ trong lòng: “Thì ra những người này là người thuộc tôn giáo nào đó.” và cảm thấy sự khác lạ.
Tôi đã đợi ngày đó đến. Tôi thắc mắc nên mong mặt trời lặn xuống nhanh. Hai hôm sau, tôi đi đến tiệm quần áo sớm để đi đến nơi đã hứa. Họ bảo tôi vào trong một lát, chúng tôi nói chuyện cụ thể với nhau hơn. Họ hỏi tôi có biết thầy S không, tôi hỏi người đó là thầy giáo trường trung học nào thì họ phá lên cười. Tôi hỏi: “Thế người đó là thầy giáo trung học? Hay thầy giáo đại học?” thì họ nói: “Thật sự anh không biết gì nhỉ.”
Tôi nhờ họ nói cho tôi biết người đó là ai, họ nói đó là người nổi tiếng trên thế giới. Dù là người nổi tiếng nhưng đó là cái tên xa lạ đối với tôi nên tôi hỏi là người đó nổi tiếng về mặt nào, họ nói người đó giải thích KT hay. Tôi suy nghĩ trong lòng là: “Nếu giải thích KT hay như thế thì tại sao không đi đến phong trào phục hưng ở đạo Cơ đốc nhỉ? Nếu như nổi tiếng thì chắc sẽ đi đến phong trào phục hưng giống như mục sư Billy Graham ở Mỹ... Mục sư Jo Yong Gi, mục sư Park Jae Bong cũng là những người nổi tiếng, cô gái này không hiểu biết rồi.” Tôi hỏi: “Thế thì cô đi nhà thờ thầy S điều hành hả?” họ nói là đúng rồi.
Tôi hỏi nhà thờ đó có phải là nhà thờ Trưởng Lão không, họ nói là nhà thờ U. Nhà thờ U thì rất lạ lẫm với tôi. Khi tôi nghe đến cụm từ đó và hỏi họ nơi đó có liên quan đến vấn đề quốc gia hay không, họ nói là không. Bấy giờ vì đến thời gian phải đi nên tôi đứng dậy. Tôi đi theo họ. Tôi đi bộ trên bờ ruộng một lúc lâu rồi băng qua một con suối nữa. Tôi đi vào nơi được xây giống như chuồng ngựa, có mấy thanh niên nam nữ ngồi bên dưới ánh đèn dầu mờ mờ. Và ở phía trước có bục giảng và bảng để giảng dạy. Một người lãnh đạo trẻ bước ra, cầu nguyện và bắt đầu giảng dạy. Lúc kết thúc cầu nguyện, người đó sử dụng từ ngữ lạ, nói là cầu nguyện trong tên của bố mẹ thật.
Lời cầu nguyện trong tên của bố mẹ thật mà không phải là tên của Chúa Giê-su thì rất ngượng nghịu. Tôi nghĩ: “Đáng nghi quá. Thì ra đây là nơi kỳ lạ.” nhưng bởi vì khác giáo phái nên tôi chỉ hiểu như thế rồi để thắc mắc trong lòng. Chỉ có điều tôi suy nghĩ là: “Đạo Phật thì cầu nguyện trong tên của Phật Thích Ca, đạo Nho giáo thì kết thúc bằng tên của Khổng Tử. Thì ra đây không phải là đạo Cơ đốc.” Tôi nghe thử bài giảng của họ thì cũng có nhiều điều chạm vào tấm lòng tôi, nhưng cũng có cái khó hiểu mà tôi không biết họ nói gì, một phần thì họ cũng nói những cái rất không đúng với lý lẽ của KT.
Bởi vì cả đời tôi nghiên cứu KT, cầu nguyện, và nhận biết ở trình độ sâu sắc nên tôi có thể phân biệt được. Nhưng ở nơi đó người ta không phản bác, im lặng và nghe giảng chăm chú. Những cô gái đi cùng với tôi hỏi tôi không ngạc nhiên sao. Họ nói đa số những người đạo Cơ đốc nghe Lời Chúa đó đều ngạc nhiên. Tôi trả lời: “Tôi ngạc nhiên vì giảng dạy khác với KT. Nhưng cũng có nhiều điều hợp với lý lẽ, hơn nữa vì đó là nội dung tôi đã biết rồi nên tôi không ngạc nhiên lắm.” Họ nói nếu lần sau tôi đến nghe nữa thì sẽ có rất nhiều nội dung để nghe.
Thế nhưng, vì họ khác giáo phái với tôi và không trung tâm vào Chúa Giê-su nên tôi không có tấm lòng muốn quay lại lần nữa. Tôi quay về nhà và suy nghĩ: “Thì ra cũng có tôn giáo như thế.” Tôi vừa cầu nguyện sâu sắc vừa hỏi ĐCT về nhà thờ U. Sự nhận biết đến với tôi là trước tiên hãy kinh nghiệm thử, tôi nghĩ là nếu tôi làm thân với họ thì tôi có thể biết rõ. Thế nhưng, khi tôi hỏi những giáo sĩ ở nhà thờ của tôi về tôn giáo đó thì họ nói tôn giáo đó không phải là chính thống nên đừng thân với họ. Trong lúc đọc KT, tôi đọc sách 1 Giăng chương 2 câu 22, ở đó có nói người phủ nhận Chúa Giê-su là Chúa Cứu Thế, người không tin ĐCT và Chúa Giê-su là chống Chúa Cứu Thế. Khi tôi thử nói chuyện với họ, tôi thấy họ trung tâm thầy S hơn Chúa Giê-su. Họ không thể nghe tốt về Chúa Giê-su. Tôi nghĩ là: "Thì ra đây không phải là đạo Cơ Đốc chính thống. Nếu thế thì mình phải dạy cho họ để họ tin vào Chúa Giê-su và mình phải cứu độ họ." Sau đó, tôi làm ra dịp để gặp họ thường xuyên.
Trên đường đi chundo về, nếu tôi ghé vào nhà của họ thì họ chào đón tôi. Và tôi nói là tôi đi nhà thờ của họ mấy lần nên họ đối xử với tôi như thành viên nhà thờ của họ. Tôi nghĩ là: "Nhà thờ này là nơi người ta chỉ cần đi tham quan thôi thì cũng được đối xử như là thành viên của nhà thờ họ." Thế nhưng, ĐCT làm cho hai người đó mơ những giấc mơ tươi sáng và làm thay đổi hoàn cảnh mà chúng tôi không thể tránh mặt nhau được. Tôi có ý định chundo họ, họ có ý định chundo tôi. Tôi suy nghĩ là: "Nếu mình không đi nhà thờ đó thì họ sẽ dừng lại." Khi tôi không từ chối và tiếp tục gặp họ thì họ giống như bạn bè và giống như người yêu. Người chị thì yếu, người em thì khỏe mạnh. Người chị thích tôi, người em không thích tôi lắm, còn tôi thì ngược lại có tấm lòng thích người em nhiều hơn.
Có lần, tôi đi đến nhà thờ đó vào ban ngày, trưởng lãnh đạo đang làm việc mà không có gì để ăn. Tôi nhìn điều đó thấy đau lòng nên đi về nhà lấy gạo mang đến. Tôi múc mấy gáo gạo trong hũ gạo, gói lại cùng với một củ tỏi rồi đem đến cho người đó. Người đó rất thích. Người đó nhìn tôi và nói là tôi nói về linh giới rất hay, tôi cũng kể về linh giới cho người đó, và làm chứng về đức tin cho từng người một. Họ nói đó là câu chuyện sâu sắc mà những người đạo Cơ Đốc thường không dám nghe.
Một lần, có đám tang ở xóm của tôi, sau khi tôi đến giúp gia đình đó, trên đường về nhà tôi ghé thăm người đó một chút. Trưởng lãnh đạo đi qua đi lại ở sân vườn nhà thờ. Người đó hỏi tôi trên đường đi chundo về hả. Tôi nói hôm nay có người mất ở xóm của tôi, tôi đi lên núi giúp gia đình đó mai táng. Người đó nói: “Nếu anh muốn vào nhà thờ thì hãy đến đây.” Người đó đem bó rơm nhỏ để trước cửa nhà thờ rồi đốt lửa lên. Người đó rắc muối lên, lầm bầm gì đó rồi nhìn tôi và bảo tôi hãy bước qua. Tôi hỏi là: “Tại sao anh kêu tôi bước qua lửa?” Người đó nói là phải loại bỏ sự xui xẻo. Người đó nói là nếu tôi bước qua thì ma quỷ không bám theo và tốt. Giây phút tôi nghe nói thế tôi nhận ra: "Đây là hành vi giống như tôn giáo ngoại đạo mà?" Nhưng tôi suy nghĩ là trước tiên không phải là chuyện chết chóc, mà đây là quá trình tôi phải kinh nghiệm hết nếu muốn chundo, nên tôi nhảy qua lửa như con nai để tìm hiểu về nhà thờ này.
Lúc đó, giống như có gì đó rơi xuống ở đằng sau lưng tôi, khi tôi nhìn kỹ thì trưởng lãnh đạo đó rải muối trên lưng tôi. Đó là việc tôi kinh nghiệm lần đầu tiên trong đời. Và tôi nhớ đến lúc mẹ tôi rải muối trước khi mẹ tôi có đức tin đạo Cơ Đốc. Tôi hiểu được việc cho muối vào canh nhạt ở trên bàn ăn, hay cho muối vào khi muối kimchi nếu cải thảo cứng, nhưng vì người đó rắc muối lên người sống nên tôi thấy tâm trạng rất tệ, không phải chỉ ở mức độ thấy buồn thôi. Tôi thấy bực bội hơn cả việc đi đến nhà có tang nữa.
Tôi hỏi người đó là: “Muối mà anh rắc lúc nãy là muối gì vậy?” Người đó nói là: “Cái đó không phải là muối bình thường mà người ta trải ra bán trên mặt đường ở ngoài chợ đâu, mà đó là muối đặc biệt.” Tôi hỏi: “Đó là cái gì?” Người đó nói là ‘muối thánh.’ Tôi xin một chút muối và nói là: “Để tôi nếm thử vị của muối xem.” Người đó nói muối đó không phải để ăn. Tôi hỏi: “Nếu ăn thì sức khỏe có vấn đề gì hả?” Người đó nói không phải thế. Tôi cho mấy hạt muối vào miệng thử thì đó là muối giống y như muối mà tôi đã từng ăn. Tôi nói là: “Này, vị giống như muối ở nhà tôi.” Thì người đó nói là: “Đó là muối giống nhau nhưng đó là muối có sự tận tụy sau khi tôi cầu nguyện đặc biệt.” Người đó nói đó là muối từ ở trên rơi xuống. Tôi hỏi là ở trên trời rơi xuống hả, người đó nói là nó được gửi xuống từ bục giảng, những người cầu nguyện rất nhiều thì cầu nguyện đặc biệt rồi gửi xuống.
Tôi suy nghĩ là: "Thì ra trên thế gian, tôn giáo nào cũng có. Họ là tôn giáo Cựu Ước sao?" Tôi quay về nhà và bắt đầu xem KT Cựu Ước. Tôi thức khuya đọc KT đến buổi sáng sớm, khi tôi đọc đến sách 2 Sử ký chương 33 câu 1~6, ở đó có nói chi tiết nội dung của sự việc làm cho con người đi qua ngọn lửa rồi nhập vào họ. Có vẻ như nhà thờ U là tôn giáo có liên quan đến điều này.
Dù như thế nhưng tôi cũng không muốn xa lánh nơi đó. Bởi vì những cô gái nằm mơ hai giấc mơ lớn về tôi, đó là giấc mơ người đó gặp người thanh niên cưỡi ngựa trắng đến, và giấc mơ người đó hứng lấy mặt trời ở trên trời rơi xuống trên váy. Thật ra, tôi ghé vào nhà thờ đó trên đường đi chundo hai người đó.
Ở nhà thờ quê mà tôi đi, nhà thờ Seok-mak (Giáo hội Trưởng lão) người ta thì thầm với nhau và liên tục liếc nhìn tôi. Họ nói là “Chấp sự Jeong đã chuyển qua nhà thờ U.” và xem như họ thông báo trong nội bộ rồi. Ngoài mặt, vì ở nhà tôi có nhiều người đi nhà thờ nên họ không dám nói với bố mẹ tôi hay anh em tôi, nhưng mẹ tôi đã biết chuyện nên mẹ nói thẳng trực tiếp với tôi là “Tại sao con đi nhà thờ U?”
Ngay khi tôi nói “Con chỉ đi tham quan thôi.” thì mẹ tôi nói là con đi vì mấy con bé ở đó hả. Tin đồn ở quê, tin đồn nhảm, đủ loại tin đồn vớ vẩn lan ra khắp làng xóm. Mẹ tôi đến Jin-san, bắt những người đi nhà thờ U lại và nói là “Đừng có cám dỗ đứa con trai hiền lành của tôi.” Mẹ thông báo với họ giống như biểu tình.
Tôi cũng không biết nhưng vào ngày nọ họ kể cho tôi nghe và nói là “Mẹ anh có tới đây, mẹ anh thật vĩ đại.” Tôi phải biết đầy đủ về tôn giáo này, tuy nhiên, dù có hỏi ai thì có vẻ như không ai có thể trả lời tôi một cách chắc chắn. Vì thế, kể từ sau đó, tôi quyết định thay vì đi nhà thờ của họ để tìm hiểu, tôi sẽ hỏi hai cô gái nọ về phong tục và chế độ của tôn giáo đó. Hai chị em đó cũng làm việc rải muối đó. Tôi nhìn thấy hình ảnh đó, thỉnh thoảng có thời gian tôi hỏi họ thì họ trả lời rất tỉ mỉ.
Nhưng chỉ nghe lời những người đó nói thôi thì tôi không thể biết hết được. Tôi thắc mắc là ‘Họ nhận ân điển như thế nào?’ nên tôi muốn đến xem phong trào ở nhà thờ của họ, tôi muốn xem là họ có thật sự thiêng liêng không vì họ gọi đó là cuộc họp thiêng liêng. Cho nên, tôi tham gia một phong trào, người giống như thầy bói mà họ gọi là ‘bà lão sống ở Non-san’ đóng vai trò nắm bắt tâm linh của họ. Và có bà Sin gần 60 tuổi trực tiếp nói chuyện, người đó cũng hướng dẫn phong trào bằng tư tưởng của tôn giáo ngoại đạo. Người đó nói là ‘tiếng lạ’ chính là người chết trong quá khứ đến trên người đó và nói. 1 Cô-rinh-tô chương 14 câu 14 có nói tiếng lạ là linh hồn của mình cầu nguyện với ĐCT, họ rất không biết về KT.
Một lần, người ta nói là có nhà thờ U lớn ở Geum-san nên tôi quyết định đi xem. Nhưng tôi ít khi có thời gian. Sau đó, khi tôi đang đi xe buýt cao tốc trên đường đi chundo ở Seoul về, có đứa trẻ nhỏ say xe nên bị ói đến sắp chết. Bố mẹ của đứa trẻ lo lắng, những người khách đi trên xe cũng thấy ái ngại. Tôi bảo bố mẹ của đứa trẻ đó đến và tôi cầu nguyện cho đứa bé, trong giây lát đứa trẻ khoẻ lại.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Bố mẹ của đứa trẻ nhìn thấy con mình khoẻ lại thì nhớ đến người cậu bị bệnh của họ và giới thiệu người đó với tôi. Họ nói là người cậu đó đang kinh doanh xưởng nấu rượu, là người giàu nhất ở Geum-san nhưng lại đang bị bệnh, nên có lần người đó nói nếu có người chữa hết bệnh cho mình thì mình sẽ cho thậm chí nửa gia tài của mình.
Họ nhờ tôi chắc chắn đi cùng với họ đến chỗ người cậu đó một lần nên tôi hứa với họ. Khi tìm hiểu ra thì đó là giám đốc Sin, tỷ phú ở Geum-san. Khi tôi đi gặp người đó cùng với hai vợ chồng đã giới thiệu tôi, thì mới biết đó là bệnh nhân bị tiểu đường. Người đó nói là đã chạy chữa bằng mọi biện pháp y học hiện đại nhưng không khỏi bệnh nên nhờ tôi chữa bệnh cho người đó giùm.
Khi tôi hỏi về tôn giáo thì người đó nói mình là chủ tịch Hiệp hội Phật giáo, tôi nói “Tôi sẽ chữa cho anh nhưng từ hôm nay anh đừng tìm kiếm Phật nữa mà hãy tìm kiếm ĐCT.” Tôi nói trong 21 ngày tôi sẽ đến thăm và cầu nguyện cho, người đó cũng hứa là trong khoảng thời gian nhận cầu nguyện của tôi thì người đó sẽ tuyệt đối không đi chùa, người đó cũng nói là nếu khỏi bệnh thì sẽ đi nhà thờ.
Tôi chạy bộ vào buổi sáng với giám đốc Sin và đi đến tận Chil-baek-eui-chong (khu lăng mộ của 700 quân tình nguyện). Đó là khoảng cách rất xa. Giám đốc Sin chạy xe đạp cao cấp, còn tôi đi bộ nhưng tôi đi bộ trước người đó mấy chục mét. Khi đến điểm đích thì câu đầu tiên người đó nói là “Đạo sĩ ơi, anh rút ngắn khoảng cách hả?” Lúc đó tôi không biết rút ngắn khoảng cách là gì, kéo dài khoảng cách là gì.
Từ lúc đó, người đó đối xử với tôi như là người phi thường, nhận tốt lời cầu nguyện của tôi và đối xử với tôi rất tốt. Cuối cùng, vào ngày thứ 21, người đó đi bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói là bệnh tiểu đường đã hết hoàn toàn. Lúc đó, giám đốc Sin nói với tôi là “Anh muốn điều gì? Bất kể điều gì anh cứ nói.” Người đó nói với tôi về tài sản của mình và nói là “Anh đã làm cho tôi tránh được cái chết, vậy thì tôi còn tiếc thứ gì của tôi nữa?”
Nếu như tôi kiếm được tiền thì tôi muốn cho bố mẹ tiền, nên tôi quay về nhà để xem bầu không khí ở nhà. Tôi đi để xem thử là ‘Bố mẹ còn bắt bớ mình hay không?’, mẹ tôi vẫn hét lớn là “Con lại đi loanh quanh nữa hả?” và nói “Con lại đi nhà thờ U nữa hả?” Tôi muốn nhận tiền và giúp đỡ bố mẹ vất vả, nhưng vì bị tổn thương trong lòng cho nên thôi. Cuối cùng thì tôi quay bước chân đi. Nếu ai đó cho tôi tiền thì người mà tôi muốn cho tiền chỉ có bố mẹ tôi thôi, dù tôi có nhận tiền từ giám đốc thì bây giờ cũng không có nơi để sử dụng nên tôi nghĩ là mình không cần nhận tiền. Do đó, tôi chỉ nhận 60 ngàn won và tôi sử dụng để cắt tóc sau này. Giám đốc đó hứa với tôi là “Bây giờ nếu như anh không cần tiền thì khi anh kết hôn tôi sẽ lo tất cả cho anh.”
Sau đó khi tìm hiểu ra thì người giới thiệu giám đốc Sin đó là chấp sự của nhà thờ U. Người đó đến nhà thờ và kể câu chuyện của cậu của mình, sau đó, tôi nhận được liên lạc từ nhà thờ U nhờ tôi làm phong trào Tân Dậu chữa bệnh. Cuối cùng, có vẻ như cánh cửa chundo được mở ra nên tôi không từ chối và quyết định sẽ làm phong trào. Có khoảng 100 người tham gia phong trào. Hầu hết họ đều là thành viên của nhà thờ U.
Sau khi kết thúc phong trào ngày thứ nhất và ngày thứ hai, tôi đang ngồi thì người ta đem thức uống đến, ngày hôm đó thời tiết rất nóng. Tất cả đều là bia chai. Tôi nói là “Này, các anh thử thách tôi là người đạo Cơ Đốc hả?” thì họ nói không phải. Tôi hỏi “Tại sao các anh uống rượu?” thì họ nói là “Bởi vì chúng tôi đã phục hồi đức tin và hồi phục sức khỏe nên chúng tôi uống rượu.” Tôi hỏi là “Nếu thế thì đạo Cơ Đốc không hồi phục đức tin sao?” thì họ nói “Đúng rồi.” Hôm đó, tôi biết thêm một điều nữa về tôn giáo đó.
Khi tôi kết thúc phong trào trong 7 ngày bằng lịch sử của ĐTL thì cuối cùng họ nói là họ nhận ân điển về Lời Chúa và có mấy người nói là sẽ đi theo tôi, có một gia đình âm thầm mời tôi đến nhà của họ. Sau đó, mỗi khi tôi đi đến Geum-san, tôi đều tập trung gặp gia đình này. Những thành viên khác thỉnh thoảng cũng truyền tin tức cho tôi. Tôi muốn dạy chân lý đúng đắn và những cái cơ bản của KT cho họ, cho vào nhận thức về Chúa Giê-su Đấng Mê-si-a cho họ, vì thế, tôi không từ chối việc giao lưu với họ.
Tôi nghĩ là họ cấp bách hơn so với những người khác bởi vì những người đang có đức tin nhưng tin sai nên tôi lo lắng hơn, tôi muốn theo đuổi và dành sự quan tâm cho họ. Phương hướng chundo của tôi nghiêng nhiều về nhà thờ U và tôi lấy những người đó làm đối tượng chundo. Thế nhưng, mỗi lần tôi truyền giảng thì họ nói tôi trung tâm quá nhiều vào Chúa Giê-su. Tất cả phản ứng dành tôi đều là sự nghi ngờ. Lúc đó, tôi nhận biết là mình không được trở thành thành viên của nhà thờ U. Họ chỉ nghe câu chuyện KT và vẫn rất chăm chỉ ở tôn giáo đó.
Thực tế thì đạo Phật, hay đạo Nho giáo cũng vậy, những người tin chăm chỉ chắc cũng giống như thế. Dù sao đi nữa, nhà thờ U lấy trung tâm một loại giáo lý làm nền tảng thay vì dạy KT. Nhưng chỉ bằng ‘nguyên lý’ mà giống như rễ cây thôi thì không thể hái được trái, phải biết ‘lý lẽ’ mà giống như là nhánh mọc ra từ đó, thì mới giải thích được đúng đắn KT và thực hiện Ý muốn của ĐCT, cuối cùng mới có thể thu hoạch trái được.
Sau khi kết thúc phong trào, vào một ngày, tôi thắc mắc là ‘Nhà thờ U giữ ngày Chủ nhật như thế nào?’ nên tôi tham gia từ lễ buổi sáng sớm Chủ nhật. Tất cả nam đều mặc quần áo giống như áo choàng màu trắng. Chỉ có tôi mặc áo khoác. Phải nói là rất ngại. Tôi cũng hơi ngạc nhiên và bối rối.
Tất cả mọi người đứng lên và nói là thờ phượng trước Thiên Đàng và họ quỳ lạy ba lần. Họ làm giống như cách thầy tế lễ của thời kỳ Cựu Ước quỳ lạy trước lễ vật. Tôi nhận biết rằng, dù là học sinh của lớp học giáo lý ngày Chủ nhật, thì chỉ cần tin Chúa Giê-su thì các em cũng thoát khỏi phương thức của Cựu Ước, nhưng bởi vì họ không tin Chúa Giê-su nên họ không giữ được nghi lễ của Tân Ước.
Tôi nghĩ là mình chắc chắn phải dạy cho họ về sự thật đó nên sau buổi lễ tôi nói chuyện với người lãnh đạo thì người lãnh đạo nói điều đó không đúng. Người đó nói bản thân mình trước đây đã đi nhà thờ đạo Cơ đốc và nói là cái này là đúng. Tôi vừa nhìn hình dáng người đó không chấp nhận lời của tôi vừa nghĩ, nếu muốn biết thêm về họ thì dù trong lòng mình đã tự có phán đoán nhưng ngoài mặt đừng đôi co với họ mà hãy chấp nhận, đó mới là phương pháp khôn ngoan.
Họ dạy và giảng dạy là “thầy S là Chúa Tái Lâm”. Nhân vật chính của KT thì từ lúc được sinh ra phải đến hợp với thời kỳ của lịch sử và phải thực hiện hết từng điều đã được tiên tri. Khi tôi đưa ra chứng cứ về mặt KT và hỏi họ là “Khi xem KT Tân Ước thì có nói là nếu chàng rể đến thì không thể kiêng ăn, tại sao ở đây thường xuyên kiêng ăn?” thì họ trả lời là bởi vì những người đón tiếp Chúa Tái Lâm vẫn còn nhỏ cho nên như thế.
Tôi nói là “Dù cô dâu ở tiệc cưới còn nhỏ bao nhiêu nhưng nếu chàng rể đến thì cô dâu phải ăn cơm thì mới không chết chứ, chẳng lẽ nhịn đói thì mới là đạo lý à? Chủ trương không hợp với lý lẽ thì ĐCT không vui.” Lúc đầu, tôi muốn truyền hết Phúc Âm cho tất cả nên đi khắp nơi và truyền, nhưng nhà thờ đạo cũ hay tôn giáo mới đều sử dụng và lợi dụng Lời Chúa thời đại trong giáo lý của họ.
Về điều này ĐC đã nói là “Như thế này thì không được. Con đừng đi đến Bê-tên, cũng đừng đi đến Ghinh-ganh. Nếu con đi đến Bê-tên thì con sẽ kết thúc một cách hư ảo, nếu con đi đến Ghinh-ganh thì con sẽ bị bắt. Hãy đi đến vùng đất mới. Hãy đi đến thời đại hoàn toàn mới.” Theo Lời Chúa đó, từ khi tôi bắt đầu thực hiện lịch sử Sumni vào năm 1978, tôi chundo thế hệ thứ hai là người trẻ và cho vào trong họ Phúc Âm thời đại và nuôi dưỡng họ. Cả tấm lòng và hành động phải làm hợp với ĐCT 100% thì mới thực hiện được lịch sử.
Sau đó, tôi dần dần tránh xa họ, tôi tránh xa họ và nghiên cứu. Quan điểm xem linh giới của họ, nhận thức về nhà thờ, phong tục của tôn giáo, v.v... đều trái với đạo Cơ đốc và cũng không hợp với quan điểm đức tin của tôi. Chỉ có điều, tôi thường xuyên gặp hai chị em mà đã từng dẫn tôi đến nơi đó, vì hai cô gái đó cũng đã nằm mơ về tôi nên thời gian càng trôi qua thì họ càng đối xử gần hơn với tôi. Tôi rơi vào tình cảnh yêu đơn phương người em gái đó trong ba năm. Tôi mua đèn neon gắn ở nhà của người đó, tôi nhìn ánh đèn đó từ trên núi thôi thì tôi cũng rất thích. Ban đêm dù là nhà khác mở đèn, nhưng tôi vẫn có thể biết được vị trí của nhà người đó vì đã gắn đèn neon ở đó nên tôi rất thích.
Và tôi nhớ rất rõ là tôi đi đến nhà người đó và làm khá nhiều việc. Một mình tôi đã làm hết phần việc của năm người nhân công. Có lần tôi đi đến nhà của người con gái đó để đập lúa mạch dưới cái nắng chói chang vào mùa hè bởi vì tôi muốn nhìn gương mặt giống như mặt trăng đó một lần hơn là để kiếm tiền. Hơn nữa, tôi lo lắng là lỡ như có Ý muốn của ĐCT nhưng mình lại không làm phần trách nhiệm và phá vỡ Ý muốn, nên dù trời mưa, hay tuyết rơi, hay gió thổi thì tôi cũng theo đuổi người đó.
Đến một lúc, người chị của người đó nhìn tôi và thấy tôi rất tội nghiệp, người đó nói là nếu người đó về làm dâu ở nhà tôi thì như thế nào. Đó là lời mà người đó dốc hết shimjung ra nói nhưng tôi nói chắc đó không phải là Ý muốn của ĐCT, người đó không vui hay sao mà từ sau đó thì ngay cả một ly cà phê đắng cũng không cho tôi nữa. Tôi nhận biết là phải thật sự cẩn thận lời nói thì mới có thể uống được dù là nước lã. Rồi sau đó vào một ngày, người chị nói mình đã đến tuổi nên phải kết hôn ở nhà thờ U, chắc sẽ khó mà gặp lại tôi, người đó nói là sẽ thuyết phục em gái của mình. Người đó nói là “Anh đừng nản lòng, hãy tiếp tục kết bạn rồi khi em gái của tôi đến tuổi thì anh hãy kết hôn.”
Người khác thì tôi không biết thế nào nhưng hai chị em này nhận khải huyền giấc mơ về tôi và là những người mà biết về sứ mệnh mang tính lịch sử của tôi ở một mức độ nào đó, cho nên tôi chắc chắn muốn chundo họ. Thế nhưng, cuối cùng tôi phải phân chia rõ ràng vì vấn đề đức tin. Có một lần tôi nằm mơ, tôi nhìn thấy biển rộng, ở giữa biển có con cá lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khi tôi nhìn kỹ thì đó là con cá trông giống cá vàng có kích cỡ bằng con cá đuối. Nhưng con cá đó đã bị người ngư dân bắt đi. Người ngư dân ngay lập tức để con cá bắt được lên tấm thớt ở trên thuyền để làm gỏi sống. Tôi thấy rất đáng tiếc. Tôi nhìn con cá chết đó và nói “Con cá đó là con cá của mình, là của mình mà...” và liên tục khóc. Tôi rất tức giận và phẫn nộ. Con cá bị làm gỏi sống để trên thớt chỉ có con mắt là còn mở to. Tôi giật mình tỉnh giấc.
Giấc mơ đó làm tôi rất sốt ruột nên tôi đi đến nhà của hai cô gái đó, người chị nói là em mình đã đi đến nhà thờ. Vì thế, tôi tìm đến nhà thờ, lúc đó là 3 giờ sáng. Có hai đôi giày được xếp song song trước căn phòng nhỏ người con gái ở. Người đó đang ngủ cùng với người lãnh đạo của nhà thờ trong phòng đó. Bởi vì tôi tìm đến bất thình lình nên người đó thức dậy và lúng túng khi còn chưa tỉnh ngủ. Và rồi người đó nói là “Anh đừng thích tôi nữa. Tôi sẽ kết hôn ở nhà thờ U.” Tôi đã biết hết tình huống về mặt linh hồn, sau đó tôi gặp riêng người phụ nữ đó và hỏi “Cô thích người lãnh đạo nhà thờ đó hả?”, ngược lại, người đó nổi nóng và nói “Tại sao anh hỏi cái đó?” Tôi nói “Tôi nghe nói là người đó có người hứa hôn, nếu cô thích người đó thì chẳng khác nào cô thích đàn ông đã có vợ?” người đó nói là mình không sao. Tôi nhớ ra giấc mơ của tối hôm trước đó và tự động giải thích giấc mơ đó.
Tôi tổn thương trong tấm lòng nên tôi lấy câu chuyện giấc mơ mà hai chị em đã nằm mơ lúc gặp tôi lần đầu tiên, và nói “Giấc mơ ngày xưa cô mơ là đúng. Thật sự là ĐCT đã khải huyền. Tôi sẽ thực hiện giấc mơ đó.” Thế nhưng, dù tôi có thuyết phục người đó về mặt tôn giáo bao nhiêu thì người đó cũng trả lời là “Chắc là như thế.” Tấm lòng của người con gái đó đã bị xao lãng. Người đó khoe với tôi là người lãnh đạo của nhà thờ U hát hay và cũng đàn guitar giỏi. Bây giờ thì tôi cũng đã trở thành ca sĩ của Sumni nhưng lúc đó tôi là người mù về âm thanh nên tôi rất không biết hát. Việc tôi được sinh ra trong thời đại bất hạnh mà không có tiệm karaoke là nỗi hận. Lúc đó, nếu giải thích sai thì suýt nữa tôi đã trở thành người mở quán karaoke ở Hàn Quốc rồi.
Vào ngày cuối cùng, tôi trải hình vẽ ra và giảng dạy về lịch sử cho người con gái đó, tôi nói là “Cô hãy nhìn xem, tôi có vương quyền mà ĐCT ban cho, khi tôi xuất hiện trên thế gian thì cô sẽ hối hận.” Người đó trả lời “Chắc anh sẽ tốt thôi. Nhưng tôi không hối hận đâu.” Tôi hỏi người đó là “Cô đã nhận biết tôi là ai chưa?” Người đó nói là “Có vẻ như anh là người mà ĐCT gửi đến để làm việc lớn.” Nhưng người đó nói là sẽ kết hôn với người nam của nhà thờ U.
Tôi chưa từng một lần nắm tay của người con gái đó một cách nóng cháy. Tôi nhận biết đây là tình yêu đơn phương. Vì tôi yêu đơn phương trong ba năm nên tôi không chundo được nhiều so với tôi suy nghĩ. Vì thế, tôi nghĩ là ‘Nếu như mình chundo chăm chỉ thì biết đâu người con gái đó sẽ đi theo mình. ĐCT không tiếc và sẽ ban cái tốt cho người làm ĐCT vui.’ Và tôi đã chundo một cách nhiệt huyết, tôi nhiệt tình cầu nguyện trên núi nhưng suy nghĩ của tôi đã kết thúc một cách vô ích. Lúc đó, tôi bị sốc về tình yêu thương và cũng bị sốc về mặt tôn giáo.
Có ý muốn trong việc ĐCT làm tôi gắn với tôn giáo đó, đó là để làm cho tôi đảm đương sứ mệnh làm họ tỉnh thức về Chúa Giê-su, nhưng họ vẫn không chấp nhận. Sau khi kinh nghiệm việc này, một lần nữa tôi đi vào núi và tìm kiếm con đường tu đạo. Sau một thời gian, tôi nghe tin tức là người lãnh đạo nam của nhà thờ U đã bỏ người con gái mình hứa hôn, rồi kết hôn với người con gái tôi thích và chuyển đến Cheon-an giống như bỏ trốn. Tôi nghe nói là vốn dĩ người con gái đó biết người nam bị bệnh phổi nhưng vẫn kết hôn và chịu khổ sở cùng với người đó vì bệnh phổi.
Đạo lý của KT thì lớn, nhưng đạo lý của tình yêu đơn phương thì lớn nhiều bao nhiêu, chỉ người mà đã từng yêu đơn phương thì sẽ biết vị đó. Người phụ nữ đó giống như những người đạo Do Thái hiệp một với Satan và bỏ Chúa Giê-su. Tôi nhận biết đạo lý này, không thể nói được gì, tôi kiêng ăn trong 7 ngày. Khi tôi cầu nguyện, ĐC xuất hiện trong một khải tượng bằng hình dáng của Chúa Giê-su và làm tôi nhận biết sâu sắc shimjung của Thiên Đàng. “ĐCT yêu thương con người vô hạn, nhưng con người phớt lờ và không yêu thương ĐCT, nên cuối cùng ĐCT trở thành người yêu đơn phương đau khổ. Ta cũng ở trong hoàn cảnh giống như thế đối với những người đạo Do Thái, những nhân vật trung tâm của lịch sử ở trong KT cũng đã như thế. Người yêu đơn phương thì ruột gan thiêu đốt như con đã kinh nghiệm và trải qua sự đau khổ tột độ trong tấm lòng cho đến khi đối phương yêu thương mình. Đau khổ mà người khác không biết đó thì quá lớn nên làm sao có thể nói hết bằng lời. Vì thế, con hãy nhanh chóng truyền chân lý mà Ta đã dạy cho con và con hãy nhanh chóng làm biến mất đau khổ của tình yêu đơn phương của Thiên Đàng bằng cách làm cho họ yêu thương Thiên Đàng.”
Sau khi nhận biết điều này, tôi đến phố Myeong-dong ở Seoul và quyết định chundo. Tôi truyền shimjung của Thiên Đàng trên đường và làm cho bước chân của mấy trăm người dừng lại. Tôi đi đến trung tâm mua sắm Cosmos ngày xưa ở Myeong-dong, tôi ghé vào từng cửa hàng ở mỗi tầng, tôi nói “Tôi sẽ kể câu chuyện về một người nam yêu đơn phương anh chị.” và chundo những nhân viên bán hàng. Mỗi nơi đi đến, tôi truyền Lời Chúa trong khoảng 15~20 phút, có người khóc và thổ lộ mình là kẻ tội lỗi, tất cả họ đều nói là sẽ đi nhà thờ. Từ lúc đó, tôi dồn lực nhiều hơn vào việc chundo trên đường ở Seoul.
Khi nói đến ‘nhà thờ U’ thì bây giờ tôi cũng nhớ rằng đó là ‘nơi đã lấy đi người yêu của tôi.’ Di chứng đó rất lớn, đó là cú sốc lớn giống như trải qua cuộc đại phẫu thuật 10 lần. Nhưng tôi đã đi lên linh giới để chữa vết thương, nhận biết thực trạng của tất cả tôn giáo và đi trên con đường đức tin bằng tinh thần đáng sợ hơn. Tư tưởng và ý niệm của tôi về ĐCT trở nên vững chắc hơn, sự tín nhiệm này dù ai có ngăn cản cũng không làm tôi thay đổi được. Vì sự việc này mà tôi đã nhận biết là Đ3N đang yêu đơn phương chúng ta, vì thế, mỗi ngày tôi sống tìm kiếm và trò chuyện với ĐCT, ĐC và ĐTL nhiều hơn ngày xưa. Một khoảng thời gian sau đó, tôi nhận biết là ‘Chính vì điều này mà ĐCT đã làm cho mình yêu đơn phương.’