Khi R được phái đi lần 1 vào năm 1966, sau khi kết thúc nhiệm vụ đó, R quay về vào năm 67 rồi được phái đi lần nữa nên R đã đi đến Việt Nam lại. R thoát chết mấy chục lần ở thung lũng ảm đạm của cái chết được gọi là chiến tranh đến tận năm 1969, cuối cùng R cũng sống sót và quay về quê hương WMD của R, nơi mà bố mẹ và anh em R đang chờ đợi. Trong 15 ngày trước khi về nước, tấm lòng của R thật sự nôn nao. R sắp xếp tất cả TV, máy ghi âm, máy quay đĩa, tủ lạnh, chuẩn bị về nước và chỉ đợi được ôm trong vòng tay của tổ quốc. Lúc đó R không thể mua được dù là một cái máy ghi âm cầm tay. Việc mua rất khó khăn, hơn nữa, đang khi tác chiến và chiến đấu thì đã đến ngày R về nước. Lúc đó, mỗi tháng R để dành 300 đô la để mua mang về dù là một món đồ vật nhỏ. Nhưng ngày R về nước đã đến gần, bỗng có công văn được đưa xuống bảo người có tiền hãy đổi tiền và gửi hết về quê hương. Hai ngày sau có thêm công văn nữa, nói là chỉ người có công lao hay người có huân chương mới có thể mang theo đồ vật lớn. Vì thế, những người đã từng không quan tâm đến việc lập công trạng mà chỉ nảy lòng tham đối với đồ vật nên đã mua mang về, thì đột nhiên gặp biến cố. Họ không thể làm gì mà chỉ có thể bán hết những sản phẩm điện tử loại lớn mà bản thân đã mua sẵn và giữ khư khư, cho những người có công lao, vì số lượng những người có công lao thì ít nên cuối cùng họ không thể không bán giá hời những món đồ đắt tiền đó giống như bán đồ cũ. R là người có công lao mà đã nhận huân chương mấy lần với tư cách là binh sĩ nên lúc đó R đã mua được TV và máy ghi âm với giá hời. ĐCT yêu thương R, và không làm cho R quay về tay không. R về nước vào đầu năm 1969 sau khi kết thúc nhiệm vụ được phái binh lần 2. Vì lúc đó R kiếm được nhiều tiền ở Việt Nam và có tiền, nên R đã mang về TV và máy ghi âm mà rất quý hiếm vào lúc đó. Rồi vào một ngày nọ, R đi lên WMD bằng con đường có hồn nước bây giờ nhưng nghe thấy một âm thanh. ĐC nói “Con hãy bán đi cái sẽ bị gỉ sét theo thời gian, rồi xây nhà thờ Seok-mak giống như tàu lớn của Nô-ê. Đó là con đường cứu sự sống.” Nhưng R đã giả vờ không hiểu. Nếu như lúc khác thì dù không hiểu, R cũng sẽ hỏi lại “Lúc nãy ĐC nói gì ạ?” trong lúc trò chuyện. Nhưng ngày đó R giả vờ không nghe thấy và tiếp tục đi bộ lên, nhưng ĐC lại ban cho R cảm động. “Con định sẽ tiếp tục giả vờ không nghe thấy à? Ở đây không có người nào khác. Ta nói chuyện với con...” ĐC tiếp tục nói theo cách như thế. Thật ra TV và máy ghi âm hơi bị gỉ sét một chút. Bởi vì nó bị trúng mưa, và cũng vì điện chưa đến được tận WMD nên R không sử dụng và cứ đậy nó lại nên nó không thể không bị gỉ sét. Cho nên mặc dù R lau chùi bằng thuốc chống gỉ sét và bảo quản nhưng ngược lại nó bị gỉ sét nhiều hơn. Vì thế, ĐC tiếp tục khuyên bảo R đó là vật sẽ bị gỉ sét theo thời gian nên hãy bán nó đi và xây tàu của sự sống. Nhưng TV lúc đó rất quý hiếm. R tiếp tục cầu nguyện với ĐCT để có điện, nhưng ở ngôi làng R sống chưa có điện. Dù thế, R cũng để nó ở trong phòng và mỗi khi buồn thì R vào nhìn nó một lần. Tấm lòng R thật sự sung sướng. Chỉ có điều, vì R không sử dụng được nên nó chẳng có lợi ích gì. Cho nên, có khi R tìm nơi có điện và đã đi bộ cả đi và về 8 km đến tận Jinsan để xem TV. Lúc đó người ta tập họp lại ở trường học để cùng xem cảnh tàu vũ trụ Apolo số 16 được phóng lên bằng TV đó. R thấy rất rất thần kỳ và sung sướng. Thậm chí R đã suy nghĩ là mình làm nghề cho người ta xem TV thì mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ mỗi người. Giống như cho mượn truyện tranh và nhận tiền vậy. Nhưng ĐC đã nói là hãy bỏ TV và máy ghi âm đó. Vì thế, R muốn giả vờ không nghe thấy. Nhưng R không thể không chống đối đến cuối cùng Lời của Chúa Cứu Độ mà đã cứu sống R. Vì thế, sau khi suy nghĩ, R đã quyết định là sẽ từ bỏ TV trước thay vì máy ghi âm. Phải từ bỏ một cái. Không phải là người khác mà là người đã Cứu độ R, hơn nữa Đấng đó cũng đã cứu mạng sống của R mà lẽ ra sẽ chết ở Việt Nam nên R không thể cứ để mặc. Do đó, R đã quyết tâm sẽ bỏ TV. Lý do R muốn giữ máy ghi âm, là vì R ngốc nghếch nên nếu ghi âm bài giảng rồi tiếp tục nghe đi nghe lại thì sẽ hiểu được. Lúc đó phong trào phục hưng của trưởng lão Na Un Mong rất nổi tiếng, R đi đến đó ghi âm lại và tiếp tục nghe. R có rất nhiều sự tò mò nhưng khi suy nghĩ thực tế thì R phán đoán là việc giữ máy ghi âm thì tốt hơn nên R đã quyết định dâng TV. Lúc đó có vẻ như ĐCT đến với R. Đột nhiên R có suy nghĩ rất cảm ơn và cảm tạ việc ĐCT đã cứu sống R ở Việt Nam trong quá khứ. Dù là vậy nhưng lúc đầu R gần như dâng một cách miễn cưỡng rồi cuối cùng R mới đưa ra quyết định là sẽ dâng TV, nếu R bán cho người khác thì người ta sẽ không trả nhiều tiền, R thấy rất tiếc nên đã bán cho anh cả với giá 100.000 won. Đó là một xấp tiền. Nếu tính bằng tiền bây giờ thì khoảng một xấp tiền giá 10.000.000 won. R cuộn tròn tiền lại bằng giấy báo nên kích thước rất lớn. Và R đã mang theo số tiền đó đi đến nhà thờ.
Vào những năm 1970, đối với tình hình gia đình, R ở lập trường là phải cung cấp lương thực cho gia đình, và R cũng rất muốn mua một bộ quần áo cho mẹ. Vì các anh em nói rằng đã cầu nguyện cho R khi R đi Việt Nam nên R cũng muốn gửi cho họ một chút. Nhưng nếu R trích ra một chút cái này cái kia từ số tiền đó thì chắc là R không thể xây nổi một nửa nhà thờ. Vì thế, R bỏ qua hết cái này cái kia, cuộn chặt tiền lại và mang đến nhà thờ. Vì xấp tiền quá lớn nên không để vào thùng dâng hiến được. R nghiên cứu là sẽ để ở đâu rồi R đặt lên bục giảng. R đã xây nhà thờ Seokmak bằng cái đó. Lúc đó, các anh của R náo loạn lên. Các anh đã mắng R là “Chuyện gì thế này, dâng hiến nhưng phải để lại một chút gì đó cho gia đình chứ!” Các thành viên gia đình R đến nhà thờ, gặp chấp sự phụ trách nhà thờ và nói “Cậu ta đã dâng hiến hết cho nhà thờ, nhưng lại không bàn bạc với gia đình nên không được ạ.” Nhưng R nhớ mình đã nói trước với chấp sự đó là “Không thể nào để có chuyện ai đó lấy tiền này mang đi, dù có việc gì thì cũng không được lấy đi ngay cả 10 won. Xin anh hãy chịu trách nhiệm dùm.” Khi R dâng hiến xong rồi quay về, thì R dâng trào sự cảm tạ về việc ĐCT đã cứu sự sống mà không thể đánh đổi dù là cả trời đất. Lúc đó, R thấy mình dâng hiến không được cả 10 won. Ngay cả mệnh giá 1 won cũng không được. Khi suy nghĩ đến việc ĐCT đã cứu sự sống mình thì R cảm thấy số tiền đó còn không đáng 1 won. Đồng thời, R còn nói là “Nếu ĐCT muốn thì con sẽ dâng cả máy ghi âm. Đó là của ĐCT, con chỉ là đang bảo quản nó thôi.” Và ngược lại, R đã cầu nguyện cảm tạ.
Nhưng, sau khi dâng TV thì R lại muốn xem tin tức. Lúc đó, ở thung lũng WMD chưa có TV. Ở Jinsan có một nhà có TV, nhưng cái của R là cái mới hơn nên nó nổi tiếng hơn. Đó là lúc không có TV đến mức độ đó. Nhưng dù sao thì R cũng đã dâng rồi, nên R không hối hận. Vào một ngày, R đang đọc sách Châm ngôn trong KT, thì tiếp tục nhìn thấy khải tượng. R nhìn thấy tin tức thế giới đang diễn ra giống như xem TV. (Châm ngôn 17:4~5) Kẻ ác lắng nghe môi gian ác; kẻ dối trá lắng nghe lưỡi hiểm độc. Kẻ nhạo báng người nghèo khó làm nhục Đấng Tạo Hóa mình; Kẻ vui mừng vì tai họa sẽ không tránh khỏi hình phạt. R thấy Lời Chúa này cô đọng cả cuốn KT bằng một câu. Giống như Lời Chúa nói “3.000 châm ngôn là 3.000 cuốn sách.” thì ĐC cho R thấy 3.000 cuốn sách được xếp san sát nhau trên kệ sách. Lúc đó, R nhận biết là ‘Nếu đọc châm ngôn thì giống y như đọc 3.000 cuốn sách.’ Bởi vì rất khó nhận được một câu châm ngôn sau khi đọc một cuốn sách. Và, R nhận biết nhiều hơn sự quý giá của châm ngôn mà R đã viết trong khi đọc nhiều Sách Châm ngôn vào lúc đó. Giống như thế, R đã dâng TV nên ĐCT cho R TV của linh giới nên R chỉ cần suy nghĩ thì ĐCT làm cho R nhìn thấy tất cả bằng hình ảnh của não. Ngay cả bây giờ ĐCT cũng không lấy đi điều đó. Nếu là TV về mặt thân thể thì chắc nó đã bị hư rồi không phải sao. Dù có là sản phẩm tốt bao nhiêu nhưng nếu thời gian trôi qua thì cái gì cũng sẽ bị hư. Nhưng TV về mặt linh hồn thì R vẫn đang sử dụng tốt đến tận bây giờ.
Sau đó, R đã bán máy ghi âm và sử dụng vào việc làm ra bảng vẽ Lời Chúa. R bán TV và giúp xây nhà thờ Seokmak. 100.000 won ngày xưa có giá trị bao nhiêu, trước khi đi Việt Nam các thành viên gia đình R đã có thể mua 10.000 pyong đất ở vùng ngoại ô Seoul bằng 100.000 won tiền đào vàng. Nhưng mấy năm sau đó, R đã xây nhà thờ Seok-mak bằng 100.000 won, để xây nhà thờ mà đã tốn số tiền rất lớn. Thời gian trôi qua, ở đó đã có điện, không ai là không có TV và máy ghi âm. R đã dâng cái đó lên ĐCT từ sớm và sử dụng vào việc cứu độ nhiều người, sử dụng để xây nhà thờ, và làm ra bảng vẽ Lời Chúa. Giống như thế, vì R đã dâng tất cả lên ĐCT, nên sau đó, ĐCT đã ban cho R cái tốt hơn nhiều so với cái đó. Cái quý giá hơn bất cứ điều gì là R đã nhận được TV của linh giới làm R có thể tiếp tục trò chuyện với ĐCT, ghi âm Lời Chúa của ĐCT trong nãovề mặt linh hồn, nên đã đạt được sự sống mãi mãi bằng cách thực hành điều đó. Hơn nữa, R cũng đã gặp các môn đệ bằng cách truyền Lời Chúa đó, nên đây là việc có phúc. Vì thế, tất cả các con phải biết là cuộc sống mà sống cho cái chân thật của ĐCT chứ không phải sống cho cái hư ảo của thế gian, là cuộc sống thật đẹp và có giá trị.