Một lúc nào đó ánh nắng mùa đông đã chiếu sáng phòng R. Trong lúc ăn sáng, bố, mẹ, anh ba, Yong Ja, Gyu Seok, Beom Seok, Yong Seok, và cả R 8 người tập họp lại. Đó là bữa ăn có canh đậu tương rau cải khô, cơm độn bắp, và trộn mấy củ khoai vào trong cơm. Món ăn phụ toàn bộ là kim chi.
Sau khi kết thúc bữa ăn, việc mà tất cả mọi người cần làm nhiều như núi Thái Sơn. Dù có vẻ như không có việc cần làm vì là mùa đông nhưng tất cả phải dệt lưới cho ruộng nhân sâm chán ngắt đó. Đặc biệt người được gắn cho danh hiệu ‘người cày trẻ khỏe’ của nhà R là mẹ R. Nếu R vào phòng khách thì mẹ sẽ không biết là R đã ra ngoài cả ngày. Tất cả làm việc nhanh chóng như cơn mưa rào, nhưng mẹ R thì làm việc đều đặn một cách đáng sợ hơn cả máy móc, R muốn miêu tả hình ảnh đó giống như ‘người sắt.’ Bố R thì có khi đến chơi ở các ngôi làng quanh nhà, và dệt lưới theo mùa. Dù thế thì bố R cũng làm việc nhiều hơn tất cả. Bố vừa làm việc vừa thỉnh thoảng hét lên giống như sấm sét và cãi nhau với mẹ R, nhưng khi dần lớn tuổi, bố R không hét lớn như thế nữa. Tiếng bố la hét, tiếng mẹ càu nhàu và phản kháng lại, bây giờ dù có muốn nghe thì cũng không thể nghe thấy vì đã không ghi âm được lại.
Việc nhà thì bận đến thế nhưng chỉ cần có kẽ hở là R muốn rời khỏi đó. Thân thể R cảm thấy chán ngán, nhưng hơn bất kỳ điều gì, linh hồn R đã không thể chịu đựng được. Linh hồn và thân thể của R chuẩn bị từ 3 giờ sáng bằng cách tắm nước lạnh và kỳ cọ không phải chỉ vì một ngày, mà là vì tương lai, phải dệt lưới cho nhân sâm nên thật sự chán nản. Chính vì thế, R đã không nắm lấy công việc. Đó luôn là công việc buồn tẻ, công việc đau khổ. Cuối cùng R đấu tranh trong tấm lòng, R đã lén đi đến nơi hiểm trở đó rồi đi lên núi.
Đó là hang cầu nguyện Darigol. Là Thiên Đàng của R. R có cảm giác là khi hát Thánh ca, tấm lòng R bay đi, thân thể của R cũng cất lên khỏi mặt đất. R hát nhiều bài Thánh ca như ‘Nơi sâu thanh tịnh của linh hồn tôi’, ‘Niềm vui của tôi và hy vọng của tôi’. R phải hát ba mươi lần thì mới thoải mái trong lòng. Đối với KT, R đọc theo như nhận cảm động vào mỗi lúc trong khi cũng vào thế giới của tiềm thức. Đó là thời gian của cảm động. Tiếp theo đó, nếu R vào cầu nguyện thì đêm sâu trôi qua trong tích tắc, một tuần cũng trôi qua mà R không để ý.
Nơi R đã nhận biết chân lý sâu sắc và chạy lịch sử là nơi có những sự sống. Việc R truyền lớn Lời Chúa để chundo cũng không có kết thúc, việc R giảng dạy cũng không có kết thúc. Đang khi R nhóm lửa của Lời Chúa, đi lại khắp nơi và truyền lớn thì thấy rằng mặt trời của một ngày dài đã lặn xuống và trời nhá nhem tối. Nếu R về nhà thì R được ăn cơm nên cũng thích, nhưng lại phải dệt lưới cho nhân sâm, do đó, việc hoàn toàn không ăn cơm và đi vào trong hang đối với R thì thoải mái. Vì thế, R đi ngay lập tức và sử dụng thời gian ở đó. Cũng có khi buổi đêm rất buồn tẻ, nhưng nếu R cầu nguyện và đi vào cảnh giới sâu rồi ngắm nhìn thế gian thì R chảy nước mắt không ngừng.
Đây là lịch trình một ngày của cuộc sống tu đạo khi R còn trẻ. Đó là cuộc sống của đấu tranh.