Tôi đi đến nhà người đó, nhà người đó là căn hộ nhỏ nhưng sạch sẽ. Người đó đã liên lạc trước với chồng nên người chồng đã về nhà vào giờ ăn tối. Chồng người đó đã đi làm việc cả ngày rồi về nhà. Tôi trò chuyện với người chồng, anh nhờ tôi làm cho mình có đức tin. Người chồng nói mình sống cuộc sống ân điển nhưng vì đi làm nên không tham dự lễ chủ nhật nên bây giờ tâm linh khốn khổ.
Vì ba mẹ nói là có người đến nên người con gái không bước ra khỏi phòng. Khi người bố nói: “Khách đến mà con không chào hả?” thì con gái đầu tóc bù xù và loạng choạng đi ra giống như quỷ. Con gái chào tôi xong rồi quay về phòng. Tôi biết đó là người bị ma quỷ ám. Cuối cùng, sau khi ăn cơm xong, tất cả ba thành viên gia đình tập họp lại cầu nguyện, nghe Lời Chúa và hát Thánh ca. Và người bị ma quỷ ám rất sợ người cầu nguyện cho mình nên lúc đầu tôi nói chuyện và làm quen. Tôi nói: “Tôi cũng đã bị bệnh giống con nhưng tôi đã khỏi bệnh vì tôi làm như thế này, nên chỉ cần con nghe câu chuyện của tôi thì con sẽ khỏi bệnh.” Tôi hỏi người đó có muốn khỏi bệnh không, thì người đó nói mình cũng muốn khỏi bệnh nhưng bằng sức của mình thì không khỏi bệnh được, dù có đi đến bệnh viện và uống thuốc, hay đi đến viện cầu nguyện ở núi Sam-gak và nhận cầu nguyện trong mấy năm thì cũng không khỏi bệnh.
Tôi hỏi vốn dĩ người của con yếu như thế hả, thì người đó nói là do không ăn cơm được nên bị suy nhược, không có sức như thế này, bây giờ cũng không đi bộ được. Bắp đùi và bắp chân người đó chỉ bằng cổ tay người khác. Người đó 23 tuổi nhưng chỉ nặng hơn 40 kg một chút. Vì tôi nói chuyện như thế và cầu nguyện cho nên người đó không sợ tôi. Tôi cầu nguyện thêm cho người đó trong 3 ngày, cũng kể chuyện trong KT cho nghe thì người đó có sinh khí trở lại, ngủ được vào buổi tối, nên người đó rất thích.
Đó là ma, quỷ mà cuối cùng sẽ phải ra khỏi người đó. Người đó là người đã từng chỉ nằm vào ban ngày nhưng nay người đó không còn nằm nữa. Khi tôi tiếp tục kể về những việc tôi đã làm ở nơi khác, người đó nghe giống như câu chuyện nghìn lẻ một đêm, và người đó cũng cầu nguyện. Người đó nói với bố mình là: “Thật sự lần này con sẽ khỏi bệnh.” và cũng nói với mẹ mình là: “Con tin chắc và có tự tin là lần này con sẽ khỏi bệnh.”
Khi tôi nói mình đã ở gia đình đó được 3 ngày nên giờ sẽ đi, họ nài nỉ tôi ở lại thêm nên tôi đã quyết định ở lại. Trong thời gian qua tôi không ăn cơm nên bị mệt và hốc hác, giờ tôi mập lên cùng với con gái của gia đình đó nên tốt hơn.
Nhưng tôi chỉ ở đó trong một tuần rồi cuối cùng tôi phải đi vào lại núi Sam-gak. Tôi phải cầu nguyện cho lịch sử công chúng, phải tiếp tục nhìn, nghe, và tìm kiếm con người. Tất nhiên khi tôi đi đến núi Sam-gak, tôi không có chỗ riêng để ở lại, núi là nhà của tôi.
Tôi nói với người con gái là: “Bây giờ con hãy cầu nguyện và làm chăm chỉ. Tôi đã kéo ma quỷ đi nên chúng sẽ không quay trở lại đâu. Con hãy sống yêu thương Chúa. Nếu con yêu thương Chúa thì Chúa luôn ở bên cạnh con nên ma quỷ sẽ không đến. Chỉ cần 1 năm thì con sẽ khỏe mạnh. Tôi phải đi con đường cần phải đi. Nếu con khỏe mạnh thì hãy đến núi Sam-gak. Lúc đó chúng ta gặp nhau nhé.” Ngay khi tôi nói sẽ đi, cô gái òa lên khóc và nói là nếu con ở một mình thì con sợ nên phải làm sao đây. Tôi nói: “Chúa ở cùng với con nên con đừng lo, bây giờ chỉ cần con ăn tốt, mập lên và hồi phục là được. Tôi đã bắt quỷ ám con nên bây giờ chúng sẽ không đến. Tôi sẽ tiếp tục cầu nguyện nên linh hồn tôi sẽ đến. Tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho con.”
Tôi cho người con gái hy vọng và nói là: “Khi có phong trào ở núi Sam-gak thì con hãy đến cùng với mẹ. Nếu con tìm tôi thì sẽ gặp tôi.” Tôi nói: “Thỉnh thoảng tôi sẽ gọi điện hỏi thăm con.” và chào tạm biệt, thì người con gái cho tôi tiền tiêu vặt và tôi đã nhận. Trước khi tôi đi, người chấp sự nói là dù gia đình không viết thư nhưng tôi luôn có thể đến bất cứ lúc nào, nếu tôi không về quê vào dịp tết thì hãy đến nhà người đó. Và người đó nói là ở nhà người khác có người bị bệnh nên nhờ tôi cầu nguyện rồi hỏi tôi cầu nguyện cho họ được không, nên trên đường đi về tôi ghé nhà đó và cầu nguyện.