Tùy theo mùa màng mà bão tuyết và gió mưa đổ trên đầu R cũng lạnh lẽo và đáng sợ, nhưng gió mưa và bão tuyết lạnh lẽo của sinh hoạt đổ xuống theo thời kỳ trong cuộc sống suốt thời gian dài đằng đẵng đã làm cho tấm lòng R đóng băng tê cứng. Dù rằng R có thể tránh được gió mưa và bão tuyết của mùa màng nhưng R không thể tránh được gió mưa và bão tuyết của hoàn cảnh cuộc sống.
Nhà thờ Seokmak-ri nơi R tham dự lễ lúc đó rất tồi tàn. Vì thế, R đã dâng hiến toàn bộ số tiền R gom góp được ở Việt Nam và xây nên nhà thờ Seokmak của bây giờ. Dù thế nhưng cuối cùng R lại trở thành kẻ mắc nợ. Những người chủ nợ mỗi tuần đều tìm đến R và nài nỉ R hãy mượn tiền từ người phụ trách nhà thờ. Lúc đó, đây là số tiền rất lớn nên R không thể làm ra được, cũng không thể mượn ở đâu đó. Không có cách khác, R lại mượn tiền và đành mạo hiểm làm kinh doanh tự trồng nhân sâm để trả nợ. R định trả nợ bằng số tiền lãi còn lại từ việc đó.
R mượn tiền của người khác và làm kinh doanh, nhưng đáng ngạc nhiên là đến cả số tiền đó R cũng bị lừa. Tên lừa đảo đó đã lừa R và ngược lại còn uy hiếp và đe dọa nếu R nói chuyện tiền bạc với người đó thì sẽ đánh R chết, người đó thậm chí còn giơ nắm đấm lên và đánh R. Sau này, hắn đã bỏ trốn và ẩn nấp ở nơi hắn sống, còn R thì chết lặng người và dở sống dở chết.
R phải kiếm tiền và trả món nợ mà R mắc phải khi xây nhà thờ, nên R đã làm chăm chỉ mà không có chút lòng tư lợi, nhưng việc lớn này lại ập đến với R nên R không thể nhìn thấy gì, gió mưa và bão tuyết lạnh lẽo của sự thất vọng và nản lòng làm tấm lòng R đóng băng. R bị lừa số tiền mà dù R có kiếm trong suốt đời cũng không thể nào kiếm được. Khi R nghĩ mình sẽ vất vả trong suốt đời thì R không còn thiết sống nữa, chỉ có suy nghĩ về cái chết lướt qua trong đầu R. ‘Đó là sự tiền định của thần, hay là lỗi sai ở mình?’
Sau này, người nhà R cũng biết được sự thật R bị lừa từ tên khốn đó. Vì thế, tất cả đều đi bắt tên đó, nhưng ngược lại, R liên lạc với người đó và nói “Anh em R muốn bắt và giết chết anh, nên anh hãy đi trốn ở xa rồi ẩn nấp cho kỹ.”, cuối cùng người nhà R không bắt được người đó. Vì R nhận biết Lời Chúa ấn phong về ‘thuyết tiền định’ của KT thông qua sự cố này như là bước ngoặt, nên R sẽ kể riêng câu chuyện này một cách chi tiết ở chương sau.
R đến hang cầu nguyện Darit-gol và núi Daedun, sinh hoạt ở đó trong một khoảng thời gian rồi vì cơn gió lạnh của cuộc sống thổi quá khắc nghiệt làm R không thể sống ở đó thêm được nữa, nên R phải về nhà. Từ lúc đó, R đi lại khắp nơi ở Hàn Quốc, chundo trên đường và truyền lớn Lời Chúa.
Đặc biệt R không có nơi nào để ngủ. Nếu ai đó dẫn R đi thì R sẽ đi và ngủ cùng với người đó, nếu không thì R sinh hoạt cùng với những người ăn mày ở dưới chân cầu. Lúc đầu, chẳng khác nào R ngủ cùng với những con heo, nhưng dù vậy, những người ăn mày cũng cư xử với R như khách để R có thể ngủ ở một góc. Rồi sau đó, vì lạnh nên tất cả ôm nhau ngủ.
Họ là những người ăn mày nhưng cũng có nhiều tình cảm và có nhiều hy vọng. Những ước mơ đó rực rỡ giống như mặt trời mọc lên ở bầu trời phía đông vào buổi sáng. Tuy tất cả họ sống trên thế gian bằng niềm tự hào của mình nhưng R hiểu được họ. Lúc đó, R được họ cho ăn và cho đồ mặc.
Phải mua đồ mùa đông vào mùa hè thì mới rẻ nên họ mua để sẵn rồi đến mùa đông họ lấy ra mặc, vào mùa đông phải mua đồ mùa hè mới rẻ nên họ mua sẵn và cho R mặc vào mùa hè. Thế rồi R trở thành đối tượng trò chuyện của họ, khích lệ họ, dạy cho họ, và cho họ thêm hy vọng.
Đối với nhà thờ ở vùng quê thì nhà thờ Seokmak-ri được xây tốt, nhưng R khổ sở vì bị đốc thúc trả nợ nên thật ra R không thể đi nhà thờ một cách vui vẻ. R đi khắp cả nước rồi sau đó đi đến nơi anh cả R sống. Lúc đó cũng là năm 1972. Khi anh cả nhìn R, anh cả hỏi thăm R là việc làm nông bận rộn như vậy thì mọi việc trong nhà như thế nào. R trả lời là bây giờ ít bận hơn, nhưng vì R không thể ở lại nhà của anh cả lâu được nên R đã nói từ đầu là R định ở lại đó mấy ngày thôi. Một tuần ở nơi đó trôi qua trong tích tắc. Anh cả hỏi là R không về nhà sao. R nói ngắn gọn là vì ở nông thôn vẫn chưa bận lắm. Anh cả nói là “Dù vậy thì em cũng phải về nhà chứ, ở nhà chỉ có bố mẹ thôi...” R không thể ở đó thêm được nữa nên R rời khỏi nhà và đi chundo. Tối hôm đó không có nơi để về nên R đi lên núi và cầu nguyện đến khuya. Những người đến chơi cũng đi hết và cuối cùng chỉ còn lại một mình R. Ở đó có đài tưởng niệm những người có công bảo vệ đất nước như dũng sĩ tham gia cuộc chiến 6.25, ở tầng 1 có boong ke để thờ cúng các linh hồn, nó trông giống như bên trong ngôi mộ ở Kyong-ju. Vì lạnh nên R quyết định đi vào trong đó ngủ. R định vào ngủ bên trong ngôi mộ nên thật ra R cũng không mấy sợ hãi và bất tiện, nhưng vì không có nơi để ngủ nên đó là đường cùng, không có cách khác. R nhớ đến lúc R đã từng ngủ phía trước xác chết của quân ta và quân địch trong chiến tranh Việt Nam. Hơn nữa, vì R cầu nguyện nhiều ở trên núi, được rèn luyện nhiều trong nỗi sợ hãi nên thật ra R không sợ. Thêm nữa, vì R mệt nên trước tiên chỉ cần có nơi che chắn mưa và gió lạnh là có thể nghỉ ngơi được nên R cảm kích. Vì thế, R đã ngủ một giấc ngon lành. Và vào ngày hôm sau, khi R đi chundo và truyền lớn trên đường, R đã đến nhà của một người anh em mà R nhận cảm động. Đó là một thanh niên có cửa hàng nhỏ bán dụng cụ học tập ở cổng sau của trường tiểu học ở Kwang-ju tỉnh Gyeong-gi, R đến nhà của người đó và ngủ lại. Đêm đó, R có cơ hội nói chuyện nhiều về cuộc sống. Vì người đó là người ở vùng giống với quê hương R ở tỉnh Chung-cheong nên R thấy tốt, hơn nữa, người đó cũng đang đi nhà thờ. R nói với người đó là R nhận sứ mệnh đi chundo trên đường nên người đó nói bất cứ khi nào R cũng có thể đến nhà người đó ăn cơm và ngủ lại. R rất mừng và thấy yên tâm. Có vẻ như bây giờ từng điều từng điều lo lắng của R đang được giải quyết. Ngày hôm sau R đến gặp và nói chuyện với anh cả. R nói nếu chỉ trồng nhân sâm thôi thì không đủ sống, nên R cũng muốn kinh doanh thử. Anh cả nói R không có tiền thì làm gì được và bảo R hãy trở về quê. Chị dâu thì nói là “Nếu về quê thì chỉ có vất vả thôi. Thật ra chỉ cần có gì đó để làm ở chợ thôi thì ở lại đây cũng sẽ tốt hơn.” Vì thế, R quyết định là sẽ thử đi tìm việc, nếu không tìm được thì sẽ trở về quê, và R rời khỏi nhà anh cả. R ra khỏi đó và tiếp tục đi chundo trên đường, buổi tối R đi đến nhà của người thanh niên mà R đã nói ở phần trước đó để ăn cơm và ngủ lại. Có lúc thì R đi đến nhà của anh R và ngủ lại, R nói dù làm gì thì R cũng có thể làm được nên hãy giúp R tìm việc làm. Cuối cùng, chị dâu tìm hiểu dùm R, tìm được một gian phòng ở trước cổng chính của trường tiểu học Gyeong-an. Vì tìm được nơi tốt nên R ngủ ở nơi đó, còn ban ngày thì R đi chundo, dẫn họ đến đó và dạy cho Lời Chúa KT. Những người được R chundo tin vào Chúa Giê-su và cũng đi nhà thờ, thỉnh thoảng họ mua gạo và thịt cho R hay dẫn R đi ăn. Thật sự đó là cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng con đường của R chỉ có con đường này. Sau đó, R gặp một thanh niên ở quê biết làm há cảo, bánh mì, và đủ loại bánh ngọt nên R đã làm việc cùng với người đó. Người đó là người đã từng đi Việt Nam và xuất ngũ. Lúc đó, R mở ‘cửa hàng bánh mì Nụ cười,’ làm bánh và bán. Lúc đầu, khách hàng nói là bánh cứng và không ngon. R mua bánh ở cửa hàng khác ăn thử, nghiên cứu thêm và làm ra bánh ngon nên dần dần có tin đồn và nhiều khách bắt đầu kéo đến mua. R khuyến mãi thêm bánh để chundo những người đó hoặc cho họ ăn bánh miễn phí trong khi cũng dạy cho họ Lời Chúa KT. Một ngày R làm cho 30 người, hay 50 người đi nhà thờ ở gần nơi mà họ muốn đi. Không biết có phải là vì R làm như vậy nên người thanh niên hàng xóm ở quê R, người đã từng cho R tiền để làm kinh doanh, phán đoán rằng kinh doanh sẽ bị thua lỗ và không thể làm thêm được nữa, nên đã không nói một lời nào mà đem theo những đồ vật có giá trị và biến mất. Vì thế, một mình R vận hành tiệm rồi cuối cùng R đóng cửa tiệm bánh, tập trung vào việc cầu nguyện và nghiên cứu KT. R nhận ra là việc ĐCT làm cho R mở tiệm bánh cũng là để làm cho R nhận biết cách nấu ngon Lời Chúa của ĐCT thông qua việc chế biến thức ăn. Từ sau khi R học được cách chế biến thức ăn, R đã viết và truyền Lời Chúa một cách ngon, và dễ hiểu giống như R nấu ăn.
R bắt đầu cầu nguyện và xem KTlại để nhận biết thêm về 'Thuyết Phục Sinh', Lời Chúa mà R đã nhận được ở hang cầu nguyện quê R. Nhưng vì R chỉ ăn cơm và cầu nguyện nên cái ăn, cái mặc cũng hết dần. R sống trong một khoảng thời gian vừa nhịn đói vừa cảm thấy thèm ăn rồi cuối cùng cũng không còn gì để ăn nên R bắt đầu nhịn đói hoàn toàn. Lúc đó là bắt đầu từ ngày 1 tháng 1 năm 1973. Kể từ tháng 8~9 của năm trước đó R đã không ăn đúng đắn nên cân nặng chỉ còn khoảng 55kg rồi R bắt đầu nhịn đói hoàn toàn. R nhịn đói hơn hai tháng. Lúc đó là mùa đông nên tất cả núi non đều đóng băng, nơi R từng ở cũng thành phòng lạnh. R cứ tiếp tục chết đi sống lại mấy chục lần ở nơi đó. R nhịn đói như thế rồi sau đó cũng không biết bằng cách nào mà R đã bò được đến nhà của anh cả cách khoảng 500m. Khó khăn lắm R mới tìm được nhà, R mở cửa và đi vào thì đúng lúc mọi người đã ăn sáng xong, đang định dọn bàn và R nhìn thấy cơm còn thừa lại. Anh R hỏi đủ điều là "Em bị bệnh ở đâu? Em làm gì ở đây? Bây giờ có còn sống ở nhà đó không?" Anh lại hỏi "Tại sao không về nhà ở quê? Chỉ cần em đi về nhà làm nông, thì em sẽ ăn no và sống không lo lắng, làm ơn về nhà đi." Anh hỏi R là lần này nếu chị dâu cho thì R sẽ đi về nhà chứ. R muốn đi đến nhà anh để được ăn cơm nhưng ngược lại chỉ bị mắng, vì chóng mặt nên R nhìn thấy mặt đất như đang xoay vòng vòng thêm. Lúc đó R gầy đến mức cân nặng chỉ còn 47 kg. Nhưng anh cả không biết shimjung đói bụng của R mà chỉ làm cho R đau lòng thôi. Chị dâu vội vàng dọn bàn ăn và chuẩn bị đi làm. Lúc đó, cháu út hai tuổi ngồi trên sàn nhà đột nhiên ho và khạc ặc ặc hai lần, R thấy triệu chứng cháu không thở được và khó thở. R giật mình vỗ vào lưng cháu và bảo cháu hãy nhả ra cái đã nuốt. Bằng trực cảm R để ý thấy có cái gì đó vướng ở cổ họng của cháu. Khi R dùng sức vỗ mấy cái vào lưng thì từ miệng của cháu vọt ra cái giống cục máu. Khi tìm hiểu thì mới biết là đứa trẻ đã nuốt cái ghim cà vạt bị rơi xuống đất mà không biết, cái đó bị vướng ở cổ và phần nhọn đã gây ra vết thương, máu dính ở cái ghim cà vạt bị đông lại và cháu phun ra. Thấy thế, chị dâu nói với anh cảm một câu là "R đã nói nhiều lần là trẻ nhỏ tò mò, chúng cho vào miệng bất cứ thứ gì, nên thường ngày hãy cẩn thận để không làm rơi những cái như ghim cà vạt, nhưng hôm nay vì anh mà suýt nữa là có chuyện lớn rồi. Từ nay làm ơn hãy cẩn thận." rồi thở phào nhẹ nhõm.
R nghe hai người cãi nhau, mà cũng không được mời ăn một muỗng cơm nên R cắn răng quyết tâm là 'Suốt đời mình sẽ không bao giờ đến nhà anh nữa!' rồi loạng choạng ra khỏi nhà đó. R chóng mặt nên mặt đất quay cuồng và bầu trời cũng quay cuồng giống như máy quạt. R quay lại nhìn mấy lần và suy nghĩ là 'Trời ơi, cơm còn thừa nhưng họ không cho mình một muỗng cơm mà họ đã ăn... Anh cả không biết nỗi đau đói bụng này của đứa em mà chỉ nói về những mâu thuẫn mà anh nhìn thấy thôi. Đó có phải là anh hay không? Có phải là huyết thống hay không? Mình không phải tuyệt thực mà vì không có gì để ăn nên phải nhịn đói và chỉ còn da bọc xương, thế mà... Ôi, chỉ cần mình ăn được một chén nước cơm cháy thôi...' Vì không có sức nên R nửa đi nửa bò, phải bám vào bức tường của con đường hẻm và đi khỏi nơi đó. Dù là thế nhưng mặt khác, R xem việc cứu sống cháu R khỏi nguy cơ của cái chết là vô cùng may mắn, nên R cảm tạ ĐCT Đấng đã cứu sự sống. R cũng nghĩ là 'Có phải mình là người phải làm công việc cứu độ dù mình đi đâu, có cơm để ăn hay không?'